Chương 46. Không Cần Cá
Mà chỗ của Lạc Phong, đã là đến buổi chiều, bởi vì tăng thêm tám cái bơm công suất lớn.
Hiện nay mực nước của ngư đường đã giảm xuống rõ rệt.
Nhưng đối với toàn bộ hồ nước mà nói, chỉ là một phần mười.
Đương nhiên, sức hút của việc Lạc Phong bơm cạn ngư đường vẫn không dừng, Lạc Phong đã được mười vạn người theo dõi.
Đang phát sầu vì sau khi hệ thống thăng cấp, giá trị thanh vọng không đủ dùng.
Xem ra hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này.
Hai mươi vạn fan hâm mộ, đầy đủ để Lạc Phong thăng cấp, cũng đủ để thu hoạch giá trị thanh vọng.
Thời gian 3 ngày nhoáng cái sliền đã qua.
Trong mấy ngày này, việc Lạc Phong tiêu 700 vạn bơm nước tìm bảo vật, chưa từng giảm nhiệt độ chút nào, bởi vì tất cả mọi người muốn nhìn một chút, xem sau khi rút khô nước, đến cùng cái chủ kênh này có thể tìm ra thứ gì?
Thứ gì có thể nhiều hơn 700 vạn?
Kỳ thật tính toán ra, tiền thuê bơm nước nhân công.
Có lẽ đã nhiều hơn 800 vạn.
Hôm nay giữa trưa, Lạc Phong cơm nước ở nhà xong xuôi, liền lái xe Hummer, đi tới thôn Thủy Đường.
Nước hồ đã thấy đáy, nhưng còn chưa hoàn toàn cạn.
"Nhanh, đoán chừng hôm nay là có thể rút khô!"
"Hồ cá này thật đúng là sâu! Ta vốn cho rằngđây chỉ là ngư đường sâu vài mét thôi!”
"Nói nhảm, đây cũng không phải là con người đào, mà là hình thành tự nhiên! Muốn để người đào? Cái Đại Thủy Đường thôn kia? Có thể tự đào đến vây quanh chính thôn của mình sao?”
"Ta nghe gia gia của gia gia nói qua, rất nhiều năm trước, nơi này là một tòa núi nhô lên trên, không biết là ai đưa nước tới mới biến thành ngư đường! Còn đem thôn xóm mấy vạn mét vuông cũng bao vây lại!"
Trông thấy hồ nước cạn đi nhìn thấy đáy, mực nước sâu mấy chục thước.
Cho dù rất nhiều lão nhân trong thôn, cũng kinh ngạc bắt đầu.
Bởi vì một mực trong ấn tượng bọn hắn, cái hồ nước này chỉ cao tầm 7-8m mà thôi.
"Không tệ a, lão Lạc! Tăng thêm tám cái máy bơm nữa đúng là không tầm thường!"
"Hôm nay có thể xuống dưới tầm bảo rồi chứ?"
"Còn có một vấn đề, những con cá thì làm sao bây giờ?"
"Ta thấy trực tiếp mang ra sông phóng sinh là được, đừng ảnh hưởng chủ kênh của chúng ta tìm bảo vật!"
"Mẹ nó, đây là tiếng người sao? Đây chính là đàn cá giá năm trăm vạn, ngươi xác định thả trong sông?"
". . . . ."
Đột nhiên, Lạc Phong nghe đến đó, nhãn tình sáng lên, móp méo miệng nói: "Emmmn, chủ ý phóng sinh này cũng không tệ đó!"
Lạc Phong lúc đầu cho rằng, hôm nay đến chỉ là xử lý những con cá này.
Ngày mai mới có thể đào bảo vật.
Nhưng còn có thể có fan hâm mộ thiên tài như này sao?
Đơn giản chính là cấp bậc Ngọa Long Phượng Sổ.
Hoàn toàn là diệu kế.
"Không phải chứ? Chủ kênh thật không muốn?"
"Điên rồi! Đơn giản chính là lãng phí!”
"Để thôn dân Thủy Đường xuống dưới nhặt đi, dù sao nhặt không hết lại phóng sinh?”
Lạc Phong nhìn những tin nhắn này, cũng cảm thấy có đạo lý, lúc này liền báo cho thôn dân của thôn Thủy Đường.
Những con cá này đều là cho không, mọi người đều lấy không ngại.
Nhưng nếu mọi người trong lúc tìm kiếm cá nhặt được bảo vật rồi giấu đi thì sao?
Thế nên chỉ có thể nhặt cá lớn, cá bé liền thả về sông.
Hiện tại cái hồ nước này là Lạc Phong đã nhận thầu xong rồi, không người nào được đoạt bảo bối, nếu không thì đó chính là trộm cắp, có thể đi tù.
Đi qua giờ trưa.
Đại khái mấy vạn cân cá bị thôn dân chung quanh hoàn toàn lấy đi hết, cá nhỏ thì thả ở con sống gần đó.
Đáy sông giờ phút này ngoại trừ có thể trông thấy bùn đất và chút nước đọng thì không còn có bất luận đồ vật gì.
"Mở đào, mở đào"
Chừng ba giờ chiều, Lạc Phong cũng không để ý tới nước bùn gì nữa, trực tiếp đi xuống dưới đáy hồ.
Còn mang theo thần khí cuốc Yên Vĩ.
Bảo bối hắn nhớ thương nhiều ngày như vậy, cuối cùng hôm nay có thể được như nguyện.
Phốc phốc phốc.
Phốc phốc phốc.
Cuốc Yến Vĩ đào xuống một cái nghe bóp bép.
Thật giống như thanh âm lúc làm cái chuyện kia.
Thật nhiều thanh niên nghe xong cũng có chút thẹn thùng, đồng thời lặng lẽ đi mở một trang web ẩn danh.
Lạc Phong lần này cũng không có thừa nước đục thả câu.
Trực tiếp đào vào những điểm đánh dấu.
5 ngày vừa rồi đều là nhàn rỗi, nếu là không tìm được bảo bối, fan hâm mộ sẽ rất ủy khuất.
Chỉ sau một lát, trên quần áo của Lạc Phong đều là bùn đất lem nhem.
Đột nhiên, đing một tiếng giòn vang.
Cuốc Yến Vĩ đã đào được đồ vật gì đấy, cho Lạc Phong cảm giác không phải khối đá, cũng không phải mỏ.
Bởi vì không có cảm giác đau tay.
"Cái đệt! Là đào được cái gì sao?"
"Ta cảm giác giống như là gỗ ấy?"
Lạc Phong cũng không biết rõ là bảo bối gì.
Nhưng từ cảm giác, hẳn là bằng gỗ.
Vật kia cũng không chôn quá sâu trong đất, vẻn vẹn hai mươi mấy centimet thôi.