Chương 84: [Dịch] Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch)

Những Con Nhà Giàu Tới Rồi

Phiên bản dịch 4753 chữ

Chương 84. Những Con Nhà Giàu Tới Rồi

"Còn không phải đi theo phía sau cái mông ngươi nên đào được sao! Không thì cũng không có cơ hội!"

An Bằng hiện tại mới rõ ràng, mỗi lần đi ra ngoài tìm bảo, cần phải đi theo lão Lạc.

Nếu không mình tự đi đào.

Cơ bản cũng không tìm được bảo vật gì.

"Ha ha a, ăn thôi, ăn thôi."

Lạc Phong nói.

Hai người lấy nồi ra chuẩn bị nấu ăn.

Thịt hộp, nước hoa quả, các loại mì sợi,..

Tất cả ném một mạch vào trong nồi.

Hai người rất thích ăn món thập cẩm này.

Chỉ chốc lát sau, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

"Này, Tiểu Lạc, hôm nay không có thu hoạch gì sao?"

Chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy mấy chiếc xe lái tới.

Đi ở phía trước là Vương Hữu Thắng, là ông lão lần trước giám định đồ sứ kia.

Còn có Hoàng Thiên Bá.

Là Lạc Phong ngày hôm qua kêu đến.

Mục đích là để hắn mang người tới đánh giá hiện trường.

Mà lại đưa ra phí tổn thất là 100 vạn.

Hoàng Thiên Bá lần này mang tới là 100 thôn dân đến, trực tiếp đem nơi này vây lại.

"Lạc ca, hôm nay đào được cái gì? Thấy giỏ của ngươi nhiều đồ như vậy?"

Hoàng Thiên Bá đi tới, không quan tâm so với Lạc Phong hơn kém mấy tuổi, nhưng vẫn có thể hô Lạc ca Lạc ca.

"Cũng chỉ có mấy cái súng ngắn!"

"? ? ? ? ? ?"

"Súng ngắn?"

Lời này của Lạc Phong vừa ra.

Dù là Vương Hữu Thắng, hay là Hoàng Thiên Bá, đều ngây người ra.

Thời điểm xốc lên miếng vải đen đang đắp trên giỏ, bọn hắn mới phát hiện ra trong này có thật nhiều súng ngắn kiểu cũ.

"Ta cảm giác nơi này hẳn là chiến trận, có lẽ vì cái nguyên nhân gì đó mà bị vùi lấp thôi!"

"Đúng rồi, các ngươi muốn ăn chút gì không?"

Lạc Phong vừa ăn món thập cẩm, vừa nói chuyện.

"Không cần! Đã ăn rồi!"

Hoàng Thiên Bá cười lắc đầu.

"Thời điểm người tới, hẳn là đi ngang qua chỗ đỉnh núi của Lạc Vân, bọn hắn có cái thu hoạch được cái gì không?"

Lạc Phong tiếp tục hỏi.

"Cũng được, đào được một vài thứ, tổng cộng đến 500 vạn!"

Hoàng Thiên Bá nói, ánh mắt cũng hâm mộ lên, hắn thật là muốn gia nhập đại đội thôn dân đào bảo, thế nhưng Lạc Phong sắp xếp cho hắn vừa vặn là công tác bảo vệ.

Nhưng cũng không sao cả.

Lạc Phong nói qua, nếu như nơi này móc ra đồ vật, vượt qua ngàn vạn tệ, như vậy sẽ cho mình 50 vạn.

Nếu như vượt qua năm ngàn vạn tệ, sẽ cho mình 300 vạn.

Vượt qua một trăm triệu ( 10 ngàn vạn), vậy liền thành 800 vạn.

Dù sao hắn chỉ có thể chờ mong Lạc Phong đào lên càng nhiều bảo bối.

"Chờ một lúc nữa nếu ngươi rảnh, cũng tới đào một chút!"

"Ta phải ăn ít đồ, sau đó mới có khí lực, không nói với ngươi nữa!"

Lạc Phong nói, sau đó cũng bắt đầu nghiêm túc ăn.

Đại khái là lúc hai giờ chiều.

Lạc Phong tựa ở dưới đại thụ đã ngủ được một giấc.

Sau khi nghe được thanh âm ve sầu, lúc này mới đánh thức chính mình.

"Đào thôi! Đào thôi!"

Lạc Phong cầm lên Yến Vĩ cuốc bên người, đi tới mấy cái hồ trước kia mình đào.

Quay đầu xem xét.

Lại có mấy cái người gia nhập đội đào bảo của mình.

"Lạc Phong lão đệ, chào ngươi, ta là Trương Thuận Vĩnh, trong nhà làm chính là bất động sản!"

"Lạc tiên sinh, ta là Chúc Đào, trong nhà làm công ty mỹ phẩm!"

"Lạc tiên sinh, ta là Mộ Dung Uyển Nhi, trong nhà làm công ty trang phục!"

Những gia hỏa này mặc trên người đồ leo núi, cầm trong tay các loại xẻng xúc, xẻng xúc Lạc Dương, xẻng công binh đi tới phía Lạc Phong.

Hơn nữa nhìn trong tay những thằng nhóc này khẳng định là hàng cao cấp.

Lạc Phong lập tức hiểu rõ ra đây hẳn là những đại gia lúc trước mình kêu tới.

Lần trước ở phòng phát trực tiếp, người ta đều mua Mercedes 400 vạn.

Nói sẽ dẫn bọn hắn đào bảo bảy ngày.

Mà lần này, Lạc Phong thấy 300 điểm đánh dấu, đại đa số đều là một chút súng ngắn mấy ngàn khối, khẳng định phải thừa cơ đem bọn hắn kêu tới.

Để bọn hắn đào là được.

Dù sao những điểm đỏ và điểm cam đắt hơn, cũng nằm trong lòng bàn tay mình.

Bọn hắn đào được đồ cũng cảm giác đã nghiền rồi.

Dù sao những con nhà giàu này cũng không thiếu tiền.

"Lạc tiên sinh, nghe danh đã lâu! Ngươi một tháng qua đào ra không ít bảo bố tốt đi, đã làm mấy người chúng ta trông mà thèm chết!"

"Đúng vậy, nói thật, chúng ta tự mình cũng thành lập qua đội tầm bảo! Nhưng là gần như cũng không tìm được bảo vật gì, liền không có hứng thú!"

"Lần này đi theo Lạc tiên sinh, vậy khẳng định có thu hoạch lớn!"

Lạc Phong gặp đây, cười nói:

"Nào có chứ, chỉ là vận khí của ta so với các ngươi tốt hơn một chút thôi!"

"Ngươi lại khiêm tốn rồi?"

Hà Đào khoát tay một cái nói:

"Nếu ngươi chỉ là dựa vào vận khí tốt, vậy tại sao ngươi đối với giá trị rất nhiều đồ cổ, bảo vật, có thể rõ như lòng bàn tay như thế chứ? Nói thật, nhân tài như ngài, nói từ điển sống cũng không phải là quá đáng!"

"Đúng rồi, Lạc tiên sinh hôm nay đào được bảo bối gì chưa? Ngày hôm qua hình như đã đào ở nơi này rồi?"

Trương Thuận Vĩnh nhìn toàn bộ xưởng sắt thép một cái, mở miệng hỏi.

Bạn đang đọc [Dịch] Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch) của Vân Tiêu Ngạo Cửu Thiên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    108

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!