Nhị đương gia La Thành đang chỉ huy các sơn tặc mang loại hàng hóa trên xe ngựa chuyển lên trên thân ngựa thồ, chuẩn bị vận chuyển về sơn trại.
Hắn thỉnh thoảng nhìn về bọn Trương Vân Xuyên bên này, nhưng lại chậm chạp chưa nhìn thấy Bạch tam gia trở về, điều này làm hắn có chút nhíu mày.
Hắn cố ý sắp xếp bọn Trương Vân Xuyên ở ngoài chiến tràng chính.
Nhìn như là chiếu cố bọn Trương Vân Xuyên một đám người mới này, không để bọn họ chính diện xung phong hãm trận, chỉ phân phối cho bọn họ việc bắt cá lọt lưới ở ngoại vi.
Trên thực tế là âm thầm mời Huyết Tích Tử đám sát thủ rất có danh tiếng trên giang hồ này, chuẩn bị thừa dịp loạn xử lý Trương Vân Xuyên đối thủ có uy hiếp đối với hắn trong trại này.
Vì bảo đảm không có sai sót, hắn vẫn làm đầy đủ chuẩn bị.
Nếu Huyết Tích Tử không giết được Trương Vân Xuyên, Bạch tam gia tự mình dẫn người lên.
La nhị gia chờ trái chờ phải cũng chưa nhìn thấy Bạch tam gia trở về.
Đang lúc hắn chuẩn bị phái người đi xem tình huống, Đại Hùng dưới trướng Trương Vân Xuyên vội vã chạy tới trước mặt hắn.
“Nhị gia, Nhị gia!”
Đại Hùng chỉ vào nơi xa nói: “Có một đám người không rõ thân phận tập kích chúng ta, chúng ta đã chết nhiều huynh đệ!”
La nhị gia nghe vậy, trong lòng cũng vui vẻ.
Đây khẳng định là Huyết Tích Tử ra tay rồi!
“Đã chết bao nhiêu huynh đệ?” La nhị gia bước lên một bước, giật giọng hỏi: “Vân Xuyên huynh đệ thế nào rồi?”
“Đại ca ta hắn không có việc gì.”
Đại Hùng thành thật trả lời: “Huynh đệ khác đã chết ở trong rừng.”
“Đại ca của ta muốn ta đến cầu viện, khẩn cầu ngươi phái người đi hỗ trợ đuổi người.”
La nhị gia nghe nói Trương Vân Xuyên thế mà chưa chết, biểu cảm trên mặt cũng cứng lại.
“Vân Xuyên huynh đệ không có việc gì?”
“Đại ca ta không có việc gì.” Đại Hùng bổ sung nói: “Chỉ là bị thương.”
La nhị gia có chút khó có thể tin.
Huyết Tích Tử chính là một đám sát thủ tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.
Bọn họ thế mà chưa thể giết được Trương Vân Xuyên.
Tin tức này khiến La nhị gia rất thất vọng.
“Ai ăn gan hùm mật báo, thế mà dám ra tay đối với người Cửu Phong sơn ta!”
La nhị gia cũng làm bộ như phẫn nộ, lập tức tự mình dẫn theo một đội người đi trợ chiến.
Khi hắn chạy tới nơi Đinh đội đang ở, liếc một cái liền thấy được Trương Vân Xuyên sống rất mạnh khỏe.
Hắn cũng bước nhanh đi qua đó.
“Vân Xuyên huynh đệ.” La nhị gia đi đến trước mặt Trương Vân Xuyên, quan tâm hỏi: “Nghe nói có người tập kích các ngươi, chuyện là thế nào?”
“Chúng ta đang ở trong rừng thông bắt mã phu thanh niên chạy tứ tán...”
Trương Vân Xuyên cũng bày ra một bộ tư thái người bị hại.
“Ai biết đột nhiên có một đám người xông ra, đối với chúng ta vừa bắn tên vừa chém giết.”
“Chúng ta bất ngờ không kịp phòng bị, đã chết nhiều huynh đệ.”
Trương Vân Xuyên dùng sức bắt lấy cánh tay La nhị gia nói: “Nhị gia, các huynh đệ chết thảm lắm, ta thế nào cũng phải bầm thây vạn đoạn đám người đó!”
“Bằng không ta nuốt không trôi cơn giận này!”
“Được, được.”
Sắc mặt La nhị gia có chút cứng ngắc đẩy tay Trương Vân Xuyên ra, nói: “Vân Xuyên huynh đệ, ngươi yên tâm, đám người này dám có gan ra tay đối với huynh đệ Cửu Phong sơn chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho bọn hắn.”
“Ngươi bị thương rồi, ngươi nghỉ ngơi trước một chút.”
La nhị gia nói: “Ta tự mình dẫn người đi bắt bọn hắn!”
Trương Vân Xuyên thấy bộ dáng thở phì phò của La nhị gia, trong lòng cũng cười lạnh.
Còn diễn trò.
Mới vừa rồi hắn bảo mình dẫn người ở ngoại vi phụ trách bắt cá lọt lưới, không cho bọn họ việc nguy hiểm, hắn còn cảm thấy La nhị gia này thật không tệ.
Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, hắn phát hiện, La nhị gia này chính là một tên tiếu diện hổ (nham hiểm).
Nếu không phải mình vận khí tốt, bây giờ nói không chừng mạng nhỏ cũng không còn.
La nhị gia lo lắng an nguy của Bạch tam gia.
Hắn sau khi trấn an Trương Vân Xuyên một phen, mặt mũi âm trầm dẫn người tiến vào rừng thông.
Bọn họ tiến vào rừng thông không xa, liền thấy được đám người Bạch tam gia phơi thây nơi đó.
“Nhị gia!”
“Bạch tam gia chết rồi!”
Nhìn thấy Bạch tam gia nằm ở trên mặt đất, bị người ta chém hoàn toàn biến dạng, một đám người cũng đều vẻ mặt nghiêm túc.
La nhị gia nhìn thấy những thi thể kia, sắc mặt cũng phát lạnh.
“Tìm một chút.”
“Xem xem còn có ai còn sống hay không!”
Mọi người dựa theo La nhị gia phân phó, sau đó tản ra tìm kiếm người sống.
Nhưng trừ lại phát hiện thi thể một ít huynh đệ của Đinh đội cùng thi thể vài tên Huyết Tích Tử, một người sống cũng không có.
“Kẻ này tựa như là Hoàng Khánh của Đinh đội, đi theo Trương Vân Xuyên.”
Một huynh đệ chỉ vào Hoàng Khánh đã chết, nói với La nhị gia.
La nhị gia nhìn thi thể khắp nơi, trong lòng cũng có chút bực bội.
Cái này con mẹ nó là chuyện gì vậy?
Không phải Huyết Tích Tử tập kích Trương Vân Xuyên, Bạch tam gia phụ trách bổ đao, để bảo đảm vạn vô nhất thất giết chết Trương Vân Xuyên sao?
Bây giờ sao người của Huyết Tích Tử đã chết, Bạch tam gia cũng đã chết, Trương Vân Xuyên vẫn sống khỏe? ?
La nhị gia nhìn những thi thể này, trong lúc nhất thời cũng không hiểu ra sao.
Chẳng lẽ là người của Huyết Tích Tử lầm đối tượng?
Không đúng nha.
Do Bạch tam gia tự mình dẫn bọn họ.
Mình cũng cho đủ bạc rồi nha.
Nhưng sao lại thất thủ rồi?
Bạch Hào tài tướng đắc lực của mình thế mà cũng đã chết.