“Nhưng một lần này các huynh đệ xuống núi lần đầu tiên làm việc biểu hiện đều rất tốt!” Trương Vân Xuyên nói: “Đặc biệt huynh đệ bọn Hoàng Khánh, chém giết đẫm máu với lưu tặc đột kích, bọn họ đều rất dũng cảm!”
“Các ngươi tăng thể diện cho Đinh đội chúng ta, cũng tranh thủ vinh quang cho Đinh đội chúng ta!”
“Các ngươi cũng khiến mọi người trong trại đều biết, huynh đệ Đinh đội chúng ta không phải bất tài, đều là hảo hán tử không sợ chết!”
Lời của Trương Vân Xuyên, khiến một đám huynh đệ Đinh đội cũng đều không tự chủ được thẳng sống lưng lên, cảm giác được cảm giác tự hào khó gọi tên.
“Ta hy vọng, các ngươi về sau tiếp tục phát dương tinh thần không sợ khổ, không sợ chết!”
“Để mọi người đều nhìn chúng ta với cặp mắt khác xưa!”
“Làm bọn hắn tôn trọng chúng ta, không dám cười nhạo chúng ta nữa!”
Trương Vân Xuyên đột nhiên đề cao âm lượng nói.
“Lớn tiếng nói cho ta biết!”
“Các ngươi có thể làm được không?”
Lâm Hiền dẫn đầu hô to lên: “Có thể!”
“Có thể làm được!”
Mọi người cũng đều vươn cổ hô to, cảm xúc tỏ ra rất kích động.
Bọn họ lúc trước là người mới trong trại.
Vô luận làm cái gì, những sơn tặc cũ kia đều đánh giá thấp bọn họ, cảm thấy bọn họ không được.
Thậm chí có người cười nhạo bọn họ nói, đừng lên chiến trường liền bị dọa tè ra quần.
Trong lòng bọn họ vẫn luôn không phục, nhưng chưa thật đi phản bác.
Nhưng một lần này bọn họ dùng hành động thực tế của mình chứng minh bọn họ dũng cảm.
Bọn họ không chỉ bắt mấy danh tù binh, còn dám chém giết với lưu tặc!
Bây giờ ánh mắt đám sơn tặc cũ kia nhìn bọn họ cũng đã khác, không là châm chọc cùng cười nhạo nữa, ngược lại có thêm chút tôn kính.
Điều này làm bọn họ rất hưởng thụ.
Sự tôn kính này là bọn họ dùng thực lực đổi lấy.
Bọn họ tự nhiên là muốn bảo vệ tốt vinh dự không dễ có được, vĩnh viễn làm người ta tôn trọng.
Trương Vân Xuyên nhìn các huynh đệ nhiệt huyết phương cương này, cũng đè tay xuống, bảo bọn họ an tĩnh lại.
“Trương Vân Xuyên ta từng nói, có tội tất phạt, có công tất thưởng!”
Hắn chậm rãi nói: “Trước kia các ngươi thao luyện lười biếng, cho nên ta lấy gậy quật các ngươi.”
“Một lần này các ngươi lập công lao, cho nên ta muốn thưởng các ngươi!”
Lời của hắn, cũng khiến một đám huynh đệ hưng phấn hẳn lên.
“Đương nhiên, ta bây giờ cũng nghèo rách mùng tơi.” Trương Vân Xuyên đổi giọng nói: “Các ngươi muốn nữ nhân, muốn nhà lớn, muốn vàng bạc châu báu xếp thành núi, vậy ta không có, các ngươi sợ là chỉ có thể đi tìm ông trời đòi.”
“Cửu gia, ngài đã quên, trong phòng không phải còn có hai nữ nhân bắt được sao?” Lương Đại Hổ lớn tiếng cười nói.
“Đúng đúng đúng.”
Lâm Hiền cũng vô giúp vui theo: “Nếu không thưởng cho chúng ta một đứa?”
“Đi đi đi.”
Trương Vân Xuyên cười mắng: “Đó là lão tử tự mình cướp được, ngươi muốn nữ nhân, có bản lãnh tự mình cướp đi, đừng có ý đồ với nữ nhân của lão tử.”
“Ha ha ha ha.”
Các huynh đệ sau khi nghe nói, cũng cười vang.
“Phi, đồ hư hỏng!”
“Ai là nữ nhân của ngươi!”
Ở cách đó không xa trong một gian phòng cỏ tranh, Tô Ngọc Ninh trở thành tù binh sau khi nghe thấy một đoạn lời của Trương Vân Xuyên bên ngoài, cũng mặt đỏ bừng, thấp giọng mắng.
“Tiểu thư, ta thấy họ Trương kia không giống người tốt gì cả.” Tiểu nha hoàn cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Một tên ác đồ rõ ràng.”
“Hắn vốn chính là một tên sơn tặc thối không biết xấu hổ.” Tô Ngọc Ninh nói.
Tiểu nha hoàn gật đầu như gã tỏi: “Đúng, hắn còn khinh bạc ngươi đó, ta thấy mà, quay về bảo lão gia chặt tay hắn...”
“Phi, nha đầu chết tiệt này, còn dám nhắc việc này!” Tô Ngọc Ninh sau khi nghe xong nha hoàn nói, lập tức xấu hổ và giận dữ nói: “Về sau chuyện này không được nói ra ngoài.”
“Ngươi nếu dám nói huyên thuyên, ta không để yên cho ngươi.”
“Vâng.” Tiểu nha hoàn cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó nói: “Tiểu thư, mặt của ngươi sao lại đỏ rồi?”
“Ngươi hẳn là không phải thẹn thùng chứ?”
“Ngươi mới thẹn thùng ấy.”
Tô Ngọc Ninh sờ sờ khuôn mặt nóng rát của mình, cũng lập tức giương nanh múa vuốt xông qua đánh tiểu nha hoàn.
“Ta cho ngươi nói hươu nói vượn ——”
Khi hai nữ nhân ở trong nhà cỏ tranh cấu véo nhau, Trương Vân Xuyên cũng bảo người bưng lên một khay bạc.
Nhìn thấy chỗ bạc trắng bóng kia, đôi mắt mọi người cũng đều phát sáng.
“Thấy chỗ bạc này chưa?”
Trương Vân Xuyên chỉ vào bạc trong khay, lớn tiếng hỏi.
“Thấy rồi!”
Huynh đệ Đinh đội trong lòng cũng kích động không thôi, lớn tiếng đáp lại Trương Vân Xuyên.
Bạc chính là một thứ tốt.
Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm bạc, hận không thể cầm vào tay ngay bây giờ.
“Nơi này ước chừng có một trăm lượng bạc trắng!” Trương Vân Xuyên cười mỉm nói: “Tất cả đều là thưởng cho các ngươi.”
Trương Vân Xuyên nhìn các huynh đệ vẻ mặt đầy hưng phấn.
Hắn rất nhanh liền đổi giọng.
“Nhưng bạc này không phải mỗi người đều có thể lấy!”
“Có người có, có người không có.”
Lời này vừa ra, mọi người cũng đều vẻ mặt đọng lại.
Bọn họ ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, không biết trong hồ lô Trương Vân Xuyên bán thuốc gì.
“Cửu gia, người nào có thể được chia bạc?” Lâm Hiền lớn tiếng hỏi.
Trương Vân Xuyên cũng lập tức trả lời: “Huynh đệ nghe theo hiệu lệnh, bắt tù binh nhiều, tác chiến dũng cảm, biểu hiện tốt có thể được lĩnh bạc thưởng!”
“Các huynh đệ không nghe hiệu lệnh, tham sống sợ chết, sợ hãi không tiến lên, thì không có bạc thưởng.”