Chương 79: [Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc

Họa thủy đông dẫn (1)

Phiên bản dịch 5158 chữ

Quản sự cất bước đến trước mặt, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Tiểu thư, đám sơn tặc đó cùng hung cực ác, một lần này bắt tiểu thư ngài, lần sau không biết hại ai đâu.”

“Lão gia đã từng phân phó, một lần này cần phải mang đám sơn tặc đó một lưới bắt hết, trừ hại cho dân.”

Tô Ngọc Ninh những ngày qua ở trong trại đã qua lại quen thuộc với đám người Trương Vân Nhi.

Nàng biết trong sơn trại cũng không phải tất cả mọi người đều là người xấu giết người không chớp mắt.

Như là Trương Vân Nhi cùng đám lưu dân kia, rất nhiều đều là bất đắc dĩ mà thành thảo khấu.

“Đám sơn tặc đó rất nhiều người đều là lưu dân bất đắc dĩ lên núi mà thôi.” Tô Ngọc Ninh nói: “Bọn họ đã thả ta, cần gì đuổi tận giết tuyệt bọn họ chứ.”

“Ta thấy chúng ta vẫn là thôi đi.”

“Bọn họ cũng chưa làm gì đối với ta, không cần trả thù đối với bọn họ.”

Quản sự cũng ngẩn ra, không ngờ tiểu thư nhà mình thế mà nói chuyện thay đám sơn tặc kia.

“Tiểu thư ngài có chút mệt rồi, vẫn là vào thôn trấn trước nghỉ ngơi một phen đi.” Quản sự cười nói: “Về phần chuyện diệt giặc, ngài không cần lo lắng.”

Sau khi quản gia nói xong, nháy mắt ra hiệu đối với mã phu.

“Các ngươi hộ tống tiểu thư đi trong trấn nghỉ ngơi.”

“Vâng!”

Mã phu thì vung roi ngựa, đánh xe chậm rãi đi về phía Đường Dương trấn.

Tô Ngọc Ninh nhìn thấy các gia đinh võ trang kia chung quanh xe ngựa, cũng bắt đầu lo cho an nguy của bọn Trương Vân Xuyên.

Nàng ban đầu đối với đám người Trương Vân Xuyên là sợ hãi cùng thống hận.

Qua một thời gian ở chung, nàng đã thay đổi ấn tượng lúc ban đầu của mình đối với sơn tặc.

Nàng bây giờ mặc dù có chút thầm oán Trương Vân Xuyên thấy chết mà không cứu.

Nhưng cũng không muốn bọn Trương Vân Xuyên những người này đầu một nơi mình một nẻo.

Đang lúc Tô Ngọc Ninh nghĩ như thế nào đi mật báo cho bọn Trương Vân Xuyên có nguy hiểm, đột nhiên một đám người bịt mặt chặn đường đi của bọn họ.

“Các ngươi là người nào?”

Đám gia đinh Tô gia hộ tống Tô Ngọc Ninh về Đường Dương trấn nghỉ ngơi cũng rút ra binh khí, như đối mặt đại địch.

“Núi này là ta mở, cây này là ta trồng!”

Trên vai Trương Vân Xuyên vác một cây trường đao, kiêu ngạo nói: “Nếu muốn qua đường này, để lại tiền mua đường!”

Đám gia đinh nghe vậy, cũng đã biết bọn họ gặp phải cướp rồi.

Bọn họ mới từ trong tay sơn tặc Cửu Phong sơn chuộc về tiểu thư, bây giờ thế mà lại bị đánh cướp, trong lòng bọn họ cũng nhịn không được muốn mắng con mẹ nó.

Nhưng thời buổi này không yên ổn, đạo phỉ nổi dậy như ong, bọn họ đối với điều này đã thấy lạ mà không lạ nữa.

“Chúng ta là người Đông Sơn phủ Tô gia.”

Một gia đinh ôm quyền nói: “Không biết các vị hảo hán xưng hô như thế nào?”

“Nam Bá Thiên huyện Tam Hà!”

Nam Bá Thiên?

Đám gia đinh cũng đều nhìn nhau, chưa từng nghe nói nơi này có một nhân vật như vậy nha?

Trương Vân Xuyên che mặt ra vẻ hung ác nói: “Các ngươi để lại xe ngựa cùng ngân lượng mang theo bên người, sau đó có thể cút!”

Gia đinh nghe vậy, nhất thời cơ thịt trên mặt giật giật.

Con mẹ nó.

Đám tặc phỉ này tên nào cũng chết đói sao? ?

Bọn họ lúc ban ngày bị sơn tặc Cửu Phong sơn vơ vét một hồi, quần cũng bị lột đi rồi.

Bây giờ còn đến? ?

Quả thực chính là khinh người quá đáng!

Tô Ngọc Ninh trong xe ngựa nghe được thanh âm quen thuộc đó của người bịt mặt chặn đường, cũng lộ vẻ mặt cổ quái.

“Các vị hảo hán, Tô gia chúng ta không biết nơi này là địa bàn của các ngươi, chưa bái sơn, đắc tội nhiều rồi.” Gia đinh kia cố nén tức giận nói: “Còn xin các vị hảo hán tạo điều kiện, để cho chúng ta đi qua, ngày khác tất có thâm tạ.”

“Ngươi lấy miệng tạ à?”

“Ngươi trêu khỉ à?”

“Trên người chúng ta bây giờ thật sự không có ngân lượng.” Gia đinh xấu hổ nói.

“Không có ngân lượng còn nói cái rắm à!”

“Ta bây giờ đếm tới ba!”

“Các ngươi nếu không cút, thì giết hết các ngươi!” Trương Vân Xuyên đằng đằng sát khí nói: “Đến lúc đó ném tới trong rừng cho sói hoang ăn!”

Đám gia đinh Tô gia biết việc này không thể giải quyết êm đẹp rồi.

Gia đinh đầu lĩnh đột nhiên rút trường đao hô to: “Xông ra!”

Trương Vân Xuyên thấy gia đinh Tô gia muốn xông ra ngoài, cũng vung tay lên.

“Các huynh đệ, xử bọn hắn!”

Huynh đệ che mặt cũng đều hô to gọi nhỏ xông lên vây công bọn họ.

Trường đao cùng trường đao va chạm, bắn ra tia lửa.

“Keng!”

Gia đinh Tô gia đối mặt đám sơn tặc ùa lên, rất nhanh đã ở hạ phong.

Trương Vân Xuyên một đao bức lui một gia đinh Tô gia, sau đó đá một cước lên bụng gã.

Gia đinh Tô gia kia lập tức đau tới mức gập người nằm xuống.

Trương Vân Xuyên gác trường đao trên cổ gã, gia đinh này cũng nhất thời sắc mặt trắng bệch.

“Hảo hán gia tha mạng, hảo hán gia tha mạng.”

Đám gia đinh Tô gia đối mặt bọn Trương Vân Xuyên phối hợp thành thạo, rất nhanh đã lần lượt trở thành tù binh, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Đại Hùng vung tay cho gia đinh đầu lĩnh mấy cái tát, đánh cho gia đinh đầu lĩnh kia má đỏ bừng.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Đại Hùng hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi không phải muốn đánh nhau sao?”

“Đến, đao cho ngươi!”

“Chúng ta múa máy một chút!”

Gia đinh kia đối mặt Đại Hùng cả người đằng đằng sát khí, cả người cũng có chút phát run.

“Chúng ta sai rồi.”

“Chúng ta mắt chó không biết Thái Sơn, đắc tội các vị hảo hán gia.”

Bạn đang đọc [Dịch] Đế Quốc Đại Phản Tặc của Bạch Sắc Cô Đảo

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    30

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!