Rất hiển nhiên, người đột kích không chỉ nhiều, hơn nữa trang bị hoàn mỹ.
“Chạy thôi!”
“Chạy thôi!”
“Bọn hắn đông quá rồi!”
Đầu lĩnh Nam Bá Thiên sau khi nhìn người đột kích một lần, cũng mất hết chiến ý, trực tiếp quay đầu hướng về trong rừng trúc bên cạnh chạy đi.
“Giết đi!”
“Xông lên!”
Người Tô gia bây giờ đang nổi nóng.
Mắt thấy đánh lén bất thành, trực tiếp sửa thành cường công.
Hai ba trăm người này dưới trướng Tô gia đều là Tô Ngang dùng nhiều tiền từ tiêu cục mời đến.
Đám người tiêu cục này quanh năm hộ tiêu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Bọn họ vốn là muốn đối phó sơn tặc Cửu Phong sơn.
Bây giờ đám giặc cỏ Nam Bá Thiên bắt Tô gia tiểu thư, cho nên quay đầu thương, hướng về đội ngũ giặc cỏ Nam Bá Thiên chiếm cứ ở Lão Ưng động.
Đối mặt đám người Tô gia hùng hổ lao tới, đội ngũ giặc cỏ Nam Bá Thiên dễ dàng sụp đổ.
Đám giặc cỏ này nói đến cùng đều là một ít lưu dân tụ tập lại mà thôi.
Muốn bọn họ đi tập kích một ít thôn nhỏ, đánh cướp một ít thương đội còn được.
Nhưng gặp phải đám đông đội ngũ xuất thân tiêu cục, vậy thật đúng là không phải đối thủ.
Đám người tiêu cục hùng hổ đâm chém đối với giặc cỏ, không ít giặc cỏ kêu thảm ngã xuống trong vũng máu.
Trong lúc nhất thời, doanh địa giặc cỏ Lão Ưng động tiếng kêu thảm thiết tiếng mắng tức giận lúc trầm lúc bổng, trong không khí rất nhanh đã có mùi máu tươi bay ra.
Vương Lăng Vân tuy báo động kịp thời, nhưng bất đắc dĩ là một đám giặc cỏ này sức chiến đấu quá kém.
Bọn họ mặc dù có hơn trăm người, nhưng chỉ có hơn mười người có được trường đao.
Còn lại đại đa số người đều là dùng mâu trúc vót nhọn, vũ khí đơn sơ không chịu nổi.
“Thiếu gia, đánh không lại!”
“Đầu lĩnh cũng chạy rồi!”
Cừu thúc một đao bức lui một gia đinh Tô gia xông tới, bảo vệ Vương Lăng Vân đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Chúng ta cũng mau chạy đi!”
Cừu thúc kéo Vương Lăng Vân hướng về rừng trúc bên kia bỏ chạy.
Nhưng bọn họ còn chưa chạy ra xa bao nhiêu, phía trước lại có mấy chục người của tiêu cục đằng đằng sát khí lao tới.
Bọn Vương Lăng Vân hoảng hốt không chọn đường, chỉ có thể quay đầu hướng về một bên khác bỏ chạy.
Nhưng khắp nơi đều là người của Tô gia cùng tiêu cục.
Đám giặc cỏ bọn Vương Lăng Vân trở thành cá trong chậu.
Bọn họ tả xung hữu đột không xông ra được.
“Không đánh nữa, không đánh nữa!”
“Chúng ta hàng.”
“...”
Đối mặt những kẻ địch đột kích tay cầm binh khí sắc bén, mặt đầy hung quang, ở dưới sự dẫn dắt của đầu lĩnh Nam Bá Thiên, đám giặc cỏ kia ai cũng kêu cha gọi mẹ dập đầu cầu xin tha thứ.
Quản sự Tô gia nhìn đám giặc cỏ này dễ dàng sụp đổ, sắc mặt cũng nghiêm túc.
“Quản sự, chưa phát hiện bóng dáng tiểu thư.” Một gia đinh vội vàng tới báo cáo.
Bọn họ tìm tòi túp lều đám giặc cỏ ở lại, chưa thu hoạch được gì.
“Không có?” Quản sự nhíu mày.
“Túp lều đều lục soát hết rồi.”
“Trong các nữ nhân bị bắt tới kia không có tiểu thư.” Gia đinh khẳng định.
Nghe nói chưa phát hiện Tô Ngọc Ninh, tâm tình quản sự cũng có chút nóng nảy.
“Ai là Nam Bá Thiên!”
Quản sự nhìn chằm chằm một đám giặc cỏ quỳ ở trên mặt đất, lớn tiếng hỏi.
“Ta, ta...”
Nam Bá Thiên nhìn quản sự Tô gia mặt mũi âm trầm một lần, run rẩy đứng lên.
“Tiểu thư nhà chúng ta ở đâu?” Quản sự Tô gia nhìn chằm chằm Nam Bá Thiên vấn.
“Tiểu thư nào?”
Nam Bá Thiên cũng là vẻ mặt ngây dại.
Một gia đinh đi lên trước, vung tay cho Nam Bá Thiên vài cái tát vang dội.
“Ngươi đừng có giả bộ hồ đồ!” Gia đinh hung tợn nói: “Nữ nhân các ngươi đêm qua bắt chính là tiểu thư nhà ta!”
“Các ngươi giấu nàng ấy ở đâu rồi!”
Nam Bá Thiên ôm gò má nóng rát đau đớn, vẻ mặt cũng đầy tủi thân và uất ức.
“Chúng, chúng ta đêm qua không ra ngoài nha.”
Quản sự nhìn Nam Bá Thiên không muốn nói, cũng nổi giận đùng đùng.
“Ngươi nếu không nói, đánh gãy chân của ngươi!” Quản sự uy hiếp nói.
“Hảo hán gia, ta nói là nói thật mà, chúng ta thật sự không đi ra ngoài...”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Quản sự nháy mắt ra dấu đối với gia đinh.
Hai tên gia đinh lập tức mang đầu lĩnh giặc cỏ Nam Bá Thiên đè trên mặt đất.
“A!”
Ở trong tiếng kêu gào thê thảm của Nam Bá Thiên, một chân của hắn bị đánh gãy.
“Nói không!” Quản sự đi đến trước mặt hắn, lớn tiếng hỏi.
Nam Bá Thiên đau tới mức trán toát mồ hôi cũng muốn khóc rồi.
Con mẹ nó mình căn bản không ra ngoài, nói cái gì chứ? ?
“Các ngươi sao cứ hiếp người ta như thế, chúng ta thật sự không ra ngoài!”
“Các ngươi không tin có thể hỏi người khác mà!”
Quản sự thấy Nam Bá Thiên bị đánh gãy chân còn không chịu thừa nhận, tiến lên lại hung hăng đạp hắn mấy cước.
Hắn lại xách ra vài tên giặc cỏ, tiến hành một phen nghiêm hình bức cung đối với bọn họ.
Nhưng kết quả đạt được đều giống nhau, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn rúc ở Lão Ưng động, căn bản chưa từng đi ra ngoài.
“Quản sự, chúng ta có thể là bị người ta trêu chọc hay không.” Một gia đinh sắc mặt khó coi nói: “Có người giả mạo bọn Nam Bá Thiên?”
Quản sự giờ phút này cũng sắc mặt âm trầm có thể rỏ nước, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Đại não của hắn đang nhanh chóng chuyển động, rốt cuộc là ai bắt cóc tiểu thư nhà mình chứ.
Nhưng bọn họ là người Đông Sơn phủ, đối với huyện Tam Hà Ninh Dương phủ thật đúng là không quen thuộc.
Hắn trong lúc nhất thời cũng không có chút đầu mối nào.