“Nhìn cái gì mà nhìn!”
“Còn không dập đầu chào giáo úy đại nhân!”
Binh sĩ Tuần Bộ doanh phẫn nộ quát.
La nhị gia nắm tay nhanh toản, móng tay cũng cắm vào trong thịt.
Hắn cứng rắn áp chế cơn giận trong lòng.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Nếu chọc giận quan binh, bị kéo ra ngoài một đao chặt đầu, hắn khóc cũng không có chỗ nào mà khóc.
“Cửu Phong sơn Nhị đương gia La Thành, khấu kiến giáo úy đại nhân cùng các vị đại nhân.”
La Thành trái lại cũng là kẻ co được giãn được.
Hắn trực tiếp dập đầu vài cái đối với đám người giáo úy Tuần Bộ doanh ngồi ở ghế thái sư, đặt tư thái rất thấp.
“Ai u.”
“Nhị đương gia này cũng xuống núi rồi, gan đủ lớn nha?”
Trong mắt giáo úy Tuần Bộ doanh Nhạc Định Sơn cũng hiện lên một mảng kinh ngạc.
“Nhị đương gia Cửu Phong sơn này hình như tên La Thành.”
“Nghe nói hắn tham tài háo sắc, thích nhất nữ tử nhà lành, nữ tử bị hắn làm hại cũng không ít.”
Tổng bộ đầu huyện Tam Hà Lưu Trường Thanh cũng nhìn La Thành thêm vài lần.
“Đó đều là một ít đồn đãi bên ngoài, không thể coi là thật, không thể coi là thật.” La Thành ngượng ngùng cười, vẫn như cũ quỳ dưới đất, không dám đứng dậy.
“Tiểu thư nhà ta ở nơi nào!”
Tô gia quản sự lại lười nghe những lời đồn đó của La nhị gia, trực tiếp tiến lên túm vạt áo hắn, lớn tiếng quát hỏi.
“Nàng ấy ở trên tay Trương Vân Xuyên, không ở trong trại.” La nhị gia không dám giấu diếm.
“Ngươi dám gạt ta!” Quản sự Tô gia nâng tay tát La nhị gia một bạt tai: “Nàng ấy không ở trong trại các ngươi, vậy ở nơi nào?”
La nhị gia bị tát trước mặt mọi người, cũng là vẻ mặt đầy xấu hổ và giận dữ.
“Ài, sao lại động thủ rồi.”
Giáo úy Tuần Bộ doanh Nhạc Định Sơn thấy quản sự Tô gia giọng khách át giọng chủ, trên mặt hiện lên một chút không vui.
“Có chuyện từ từ nói chứ.”
“Hừ!”
Quản sự Tô gia buông lỏng ra vạt áo La nhị gia, thở phì phì xoay người một lần nữa ngồi xuống.
“Giáo úy đại nhân minh giám, tiểu thư Tô gia này thật sự không ở trong trại chúng ta.”
“Lúc trước bắt nàng ấy là Trương Vân Xuyên “
La nhị gia thấy quản sự Tô gia nóng nảy như vậy, cũng lo lắng bọn họ mất kiên nhẫn, trực tiếp kéo mình ra ngoài chém, cho nên không đợi hỏi, nói thẳng ý đồ đến.
“Trương Vân Xuyên mấy ngày trước đã dẫn theo tiểu thư Tô gia xuống núi, chúng ta cũng không biết hắn bây giờ ở nơi nào.”
“Nếu là Tô gia tiểu thư ở trong trại, cho chúng ta một trăm lá gan, cũng không dám cưỡng ép giữ lại.”
Giáo úy Tuần Bộ doanh sau khi nghe xong La nhị gia nói một phen, cũng nhíu mày.
“Tô gia tiểu thư thật sự không ở trong trại các ngươi?”
“Ta thề với trời, Tô gia tiểu thư quả thật không ở trong trại chúng ta.” La nhị gia nói: “Giáo úy đại nhân nếu không tin, hoàn toàn có thể phái người vào trại điều tra, chúng ta tuyệt không ngăn trở.”
La Thành nhìn giáo úy một lần, nói: “Trại chúng ta vẫn luôn cùng quan phủ nước giếng không phạm nước sông, tự nhiên cũng không muốn là địch với giáo úy đại nhân.”
“Trương Vân Xuyên kia tự tiện làm chủ, trêu chọc nhiều tai họa như vậy cho trại chúng ta, đã dẫn tới các huynh đệ bất mãn.”
“Chúng ta quyết định giao cho giáo úy đại nhân muội muội của Trương Vân Xuyên cùng gia quyến huynh đệ dưới trướng hắn, tùy ý giáo úy đại nhân xử trí.”
“Ngoài ra, chúng ta nguyện lấy ra hai vạn lượng bạc “
Một lần này sơn trại Cửu Phong sơn vì để Tuần Bộ doanh rút quân, cũng đã bất chấp mọi giá.
Không chỉ chuẩn bị giao ra gia quyến đám người Trương Vân Xuyên, đồng thời cũng chuẩn bị lấy ra số bạc trắng thật lớn hiếu kính cho người của Tuần Bộ doanh.
Nghe nói Cửu Phong sơn bằng lòng lấy ra hai vạn lượng bạc phá tài tiêu tai, đáy mắt giáo úy Nhạc Định Sơn cũng hiện lên một mảng tham lam khó có thể phát hiện.
Hắn sau khi đơn giản hỏi La nhị gia một phen nữa, thăm dò rõ chi tiết Cửu Phong sơn trại, đột nhiên nghiêm mặt.
“Hừ!”
“Các ngươi là tặc, ta là quan!”
“Các ngươi đám sơn tặc này làm xằng làm bậy, đốt giết đánh cướp, tội lỗi chồng chất, bản quan nào có đạo lý buông tha các ngươi!”
“Hôm nay ngươi đã chui đầu vô lưới, vậy đừng trách bản quan không khách khí!”
Giáo úy lớn tiếng hạ lệnh với binh sĩ Tuần Bộ doanh: “Kéo tên Nhị đương gia này xuống nhốt lại!”
“Đợi sau khi ta công phá sơn trại, mang bọn hắn đám sơn tặc làm nhiều việc ác này cùng nhau áp giải về trước mặt mọi người chém đầu thị chúng, trừ họa cho dân!”
“Vâng!”
La nhị gia thấy giáo úy đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng cũng lộp bộp một cái.
Hắn vội hô to lên.
“Giáo úy đại nhân tha mạng.”
“Giáo úy đại nhân! Ta bằng lòng tiếp nhận chiêu an, lấy ra toàn bộ bạc hiến cho giáo úy đại nhân, còn xin giáo úy đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng!”
“Giáo úy đại nhân...”
Nhưng giáo úy Nhạc Định Sơn lại mắt điếc tai ngơ, tùy ý binh sĩ Tuần Bộ doanh kéo hắn xuống.
…
Đêm khuya, La Thành bị trói gô cuộn mình ở trong một chỗ lều trại, vừa đói vừa khát.
Vị Nhị đương gia uy phong bát diện trên Cửu Phong sơn này, hôm nay đã trở thành tù nhân, vận mệnh nắm giữ trong tay người khác, sợ hãi mà bất an.
La Thành nghe được tiếng binh sĩ tuần tra bên ngoài giáp trụ va chạm leng keng, mặt xám như tro tàn.
Trấn Sơn Hổ chết tiệt!
Nếu không phải hắn cố ý hạ lệnh mình xuống núi đàm phán, mình cũng sẽ không rơi vào tình trạng như thế.