Bọn Lâm Hiền, Đại Hùng cũng nhìn nhau một cái, biết chuyện này rất khó giải quyết.
Huynh đệ Lang tự doanh bọn họ tuy gia quyến không nhiều, nhưng chuyện này ảnh hưởng đối với cảm xúc của bọn họ rất lớn.
Phen này nếu không thể cứu gia quyến ra, Lang tự doanh bọn họ rất có thể giải tán từ đây.
“Tuần Bộ doanh có bảy tám trăm người, chúng ta mấy chục người này nếu đi cứu người, là tìm chết.” Trương Vân Xuyên cũng nói ra hiện thực tàn khốc bọn họ đối mặt.
Lang tự doanh bọn họ quá yếu.
Bọn họ từ lên núi đến ở riêng dựng lên cờ hiệu, thời gian quá ngắn.
Nền móng của bọn họ quá mỏng, còn chưa đủ năng lực đi ứng đối chuyện xảy ra như vậy.
“Ta có một ý tưởng.”
Trương Vân Xuyên nhìn bọn Lâm Hiền một cái, nói: “Nếu chỉ dựa vào Lang tự doanh chúng ta đi cứu người, cho dù chết hết, cũng không nhất định có thể cứu người ra.”
“Cho nên chúng ta tìm trợ thủ.”
Tìm trợ thủ?
Bọn Lâm Hiền cũng đều nhíu mày.
“Đại ca, chúng ta trừ quen biết người trong trại, người khác cũng không quen ai nha.”
“Hơn nữa, Tuần Bộ doanh kia chính là người của quan phủ.”
“Núi khác nhắm chừng cũng không dám trắng trợn đối địch với bọn họ “
Bây giờ đạo phỉ giặc cỏ các nơi tuy số lượng đông đúc.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng rõ.
Biết người nào đắc tội được, người nào không thể đắc tội.
Bọn họ thường xuyên chặn đường đánh cướp, cũng đi tập kích một ít nhà giàu, cướp một ít tiền tài.
Nhưng lại không dám to gan lớn mật đi nhằm vào quan phủ.
Thậm chí một ít toán sơn phỉ nhỏ, còn có thể âm thầm cho quan phủ một ít hiếu kính, lấy đổi quan phủ mở một mắt nhắm một mắt.
Lăn lộn giang hồ lợi hại nữa, nhưng nếu ai đắc tội quan phủ, vậy khẳng định chịu không nổi.
“Chúng ta không quen người, nhưng Lưu Hắc Tử lăn lộn ở địa phương lâu như vậy, khẳng định không ít người quen.” Trương Vân Xuyên nói: “Để Lưu Hắc Tử hỗ trợ đi triệu tập một ít nhân thủ trợ chiến.”
“Bọn họ sẽ đáp ứng sao?” Lương Đại Hổ giữ thái độ hoài nghi.
Bọn họ cùng Lưu Hắc Tử tuy quen biết, nhưng lại không thân thuộc thế nào.
Ở trên lúc mấu chốt như vậy, đối phương sẽ hỗ trợ hay không cũng là một con số chưa biết.
“Đi tay không nói suông, người ta khẳng định sẽ không hỗ trợ.”
Trương Vân Xuyên nói: “Nhưng trong tay chúng ta bây giờ có bạc!”
“Dưới trọng thưởng tất có dũng phu!”
“Ta không tin có người không thích bạc!”
Trong tay bọn Trương Vân Xuyên bây giờ đang nắm giữ tiền chuộc mới kiếm được từ Tô gia.
Bây giờ vừa lúc có thể phát huy công dụng.
“Bây giờ cũng không có biện pháp khác, nhắm chừng thử một lần đi!”
Bọn Lâm Hiền nghĩ một chút, bây giờ bọn họ thật sự không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể dựa theo biện pháp của Trương Vân Xuyên thử một lần.
Sau khi bàn bạc thỏa đáng, bọn họ lập tức phái Điền Trung Kiệt cưỡi ngựa nhanh chóng liên lạc Lưu Hắc Tử.
Trong thôn trang, Lưu Hắc Tử sau khi nghe xong biểu đệ mình Điền Trung Kiệt nói một phen, cũng có chút do dự.
Hắn hai năm qua nửa đen nửa trắng, quen biết sơn tặc đạo phỉ cũng không ít.
Nhưng bây giờ muốn đi đánh với quan phủ, trong lòng hắn vẫn không tự tin.
Tạo phản cùng chặn đường đánh cướp, đó là hai tính chất khác nhau.
“Biểu ca, Cửu đương gia nói.” Điền Trung Kiệt thấy Lưu Hắc Tử chưa lập tức đáp ứng, cũng mở miệng nói: “Hắn nói ngài nếu không muốn, hắn cũng không cưỡng cầu.”
“Dù sao trắng trợn đối nghịch với quan phủ, không phải ai cũng có lá gan này, tự chúng ta đến lúc đó cầm bạc đi nơi khác mời người.”
Lưu Hắc Tử nghe được lời này, nâng tay hướng về đầu Điền Trung Kiệt vỗ một phát.
“Tiểu tử thối!”
“Ngươi nói ai không có can đảm hả? !”
Lưu Hắc Tử đứng lên nói: “Ngươi thấy lão tử giống người sợ quan phủ sao?”
“Không giống.”
“Vậy còn được!”
Lưu Hắc Tử sờ sờ đầu mình, đi qua đi lại ở trong phòng.
“Đương gia các ngươi thật sự sẽ cho nhiều bạc như vậy?” Lưu Hắc Tử sau khi dừng bước, cứ muốn xác nhận mãi.
“Cửu gia chúng ta nói, chỉ cần bằng lòng đi giúp, mỗi người năm lượng bạc, đầu lĩnh hai mươi lượng.” Điền Trung Kiệt vỗ ngực nói: “Nếu chết, một trăm lượng bạc trợ cấp!”
“Ngươi trở về nói cho đương gia các ngươi!” Lưu Hắc Tử khẽ cắn môi, vung tay lên nói: “Hắn muốn đánh Tuần Bộ doanh, Lưu Hắc Tử ta bên này nhất định giúp!”
“Biểu ca, ngài đáp ứng rồi?”
“Đáp ứng rồi!”
“Ai bảo con mẹ nó đương gia các ngươi cho nhiều bạc chứ, lão tử thật sự là nghĩ không ra lý do từ chối!”
“Đương gia các ngươi so với tài chủ còn xa hoa hơn!” Lưu Hắc Tử cũng hâm mộ đỏ mắt: “Xem ở trên phần bạc, lão tử một lần này bất chấp mọi giá!”
Hắn cũng biết trong tay Trương Vân Xuyên bây giờ có bạc, cũng làm người hào sảng, cho nên không lo lắng Trương Vân Xuyên nuốt lời.
“Người đâu!”
“Lưu gia, có gì phân phó?”
Một thủ vệ tiến vào phòng.
“Lập tức phái người đi các núi, thôn trấn chung quanh.” Lưu Hắc Tử nói: “Nói cho đương gia bọn họ, ta nơi này có một vụ làm ăn lớn!”
“Phàm là trình diện, mỗi người ít nhất có thể cầm năm lượng bạc!”
“Vâng!”
Có người lập tức xoay người đi đỉnh núi, bảo trấn chung quanh truyền lời.
…
La nhị gia có kinh hãi nhưng không nguy hiểm quay về sơn trại.
Hắn cũng mang về yêu cầu của quan binh.
Quan binh cảm thấy bọn họ giao ra một đám đầu sỏ bọn Lang tự doanh còn chưa đủ.
Quan binh yêu cầu trại bọn họ còn phải lấy ra năm vạn lượng bạc khao quan binh đường xa mà đến, bọn họ mới có thể rút lui.