Ánh trăng soi sáng, sương phủ núi đồi.
Ngồi trên bậc thềm nhà, hơi thở của Thích Ánh Trúc phập phồng, Thời Vũ vui vẻ như cá gặp nước. Hắn kề sát vào mặt nàng, một tay đem nàng đè vào cầu thang.
Hắn vừa trêu chọc lại vừa tò mò, hắn không quá thành thạo trong chuyện yêu đương nhưng hắn lớn lên trong môi trường hỗn tạp cho nên hắn cũng coi như là có hiểu biết.
Hắn muốn dùng trên người người con gái hắn yêu, chính là Ương Ương.
Lưỡi hắn giống như những con cá nhỏ đang bơi mạnh trong dòng nước, dòng nước chảy róc rách, những con cá đang bơi liệu có biết dòng nước đang nóng dần như muốn đem chúng nấu chín?
Hơi thở nặng nề, hai hàng lông mi cọ vào nhau, môi hồng ánh nước.
Thời Vũ thở có chút gấp, hắn ôm eo nàng chặt hơn, khuôn mặt hắn dán sát khuôn mặt nàng. Biểu hiện trên khuôn mặt của hắn thể hiện rõ ràng dòng chữ “ Không thoả mãn”. Gương mặt hắn trở nên hồng hơn, tim hắn đập loạn hết cả lên.
Thích Ánh Trúc khẽ nhún vai khiến xương quai xanh trùng xuống, nàng biết nếu Thời Vũ không chờ đợi nổi muốn ra tay thì nàng sớm đã bị hắn làm rồi. Hơi thở của nàng quá nhanh khiến nàng không theo kịp, hơi thở dần trở nên yếu ớt bởi vì vậy mà tim nàng đập nhanh hơn.
Thân thể nàng chịu không nổi từng cơn chóng mặt cứ liên tục xuất hiện. Trong lòng nàng hiểu rõ cơn chóng mặt khiến chân tay nàng bủn rủn này khác hẳn với cơn chóng mặt thường xuất hiện khi nàng bị bệnh.
Thích Ánh Trúc dựa vào cột, quay mặt đi né tránh ánh mắt gấp gáp của Thời Vũ.
Hắn cứ ngây ngốc như vậy, đôi môi đỏ có hơi sưng nhìn thật có chút ngốc nghếch.
Thích Ánh Trúc đẩy nhẹ vai hắn:
:” Thời Vũ, đủ rồi “
Thời Vũ mở mắt, tim Thích Ánh Trúc lại đập loạn vì đôi mắt đầy ước át, quầng thâm dưới mắt hắn. Nàng xoay mặt đi không dám nhìn hắn, Thời Vũ không từ bỏ ý định của hắn, liền nói:
‘’ Ta còn chưa dạy cho nàng “.
Mặt Thích Ánh Trúc đỏ lên, ngón tay nàng đè lên hoa văn trên tay áo, nàng cụp mắt, cố gắng lặp lại:
‘’Không sao”.
Thời Vũ có chút thất vọng, đôi mắt hắn hạ xuống nhưng lòng hắn giờ bối rối không có cách gì có thể bình tĩnh được. Hắn ôm một tâm trạng bình lặng để đến gặp nàng, hắn cho rằng nàng sẽ không bao giờ chịu gặp lại hắn nhưng nàng đã cho hắn hi vọng.
Thời Vũ đột nhiên thấy bản thân thông minh hơn, hắn đánh cược một lần nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng.
Mặt Thích Ánh Trúc đỏ đến nỗi nàng không biết phải nói gì với hắn, Thời Vũ như thấy được ánh sáng cuối đường hầm hắn càng lúc càng muốn nhiều hơn, ở bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi:” Chúng ta có thể ngủ với nhau rồi sao?”.
Thích Ánh Trúc:”…”.
Cả người nàng cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen ướt át đang sáng lên của hắn, trong lòng nàng có chút kỳ quái. Đầu tiên là nàng cảm thấy ngại trước những câu hỏi đầy ngây thơ của hắn, thứ hai là vì… đây không phải là lần đầu tiên hắn hỏi nàng câu này.
Hắn luôn luôn chờ đợi.
Điều này làm nàng có cảm giác giống như hắn quen biết nàng chỉ vì điều này mà thôi.
Ở thời đại này, chuyện phòng the là chuyện ít được nói đến trong khuê phòng, khi nàng còn là tiểu thư của Hầu phủ, nàng vẫn thường nghe trong giới quý tộc nhiều đôi đã làm loại chuyện này.
Giới quý tộc đã như vậy huống chi đám nhân sĩ giang hồ chắc chắn sẽ không thèm kìm nén.
Chỉ là phụ thân của Thích Ánh Trúc, Tuyên Bình Hầu cổ hủ, sức khỏe của Thích Ánh Trúc lại không tốt, từ trước đến nay nàng luôn được dạy dỗ tốt, quả thật không thể so sánh với những vị tiểu thư to gan lớn mật đó rồi.
Thích Ánh Trúc mấp máy môi, nàng hỏi:
– ‘’Chàng, tại sao chàng luôn muốn làm chuyện đó vậy?”.
Thời Vũ ngạc nhiên, hắn không hiểu tại sao nàng lại thắc mắc đối với loại chuyện này, hắn nói:” Vì vui vẻ “.
Thích Ánh Trúc bị nghẹn.
Nàng cố gắng bày tỏ suy nghĩ của nàng một cách nhẹ nhàng, khéo léo với hắn nhưng nàng không biết hắn có hiểu điều nàng muốn bày tỏ không nữa. Nàng muốn hỏi hắn nhưng nàng quá ngại ngùng để nói thẳng ra.
Nàng chỉ có thể đem biểu cảm của hắn, tự nói với bản thân nàng là nàng hiểu ý của hắn nhưng hắn và nàng mới chỉ quen biết nhau có nửa tháng cho nên suy nghĩ của hắn…
Thích Ánh Trúc đỏ mặt rồi nói:” Quá nhanh, chúng ta mới quen biết nhau có nửa tháng”.
Thời Vũ quay mặt nhìn chằm chằm nàng. Ở trong mắt hắn, trên giang hồ chỉ cần nam nữ nhìn hợp mắt nhau thì tình cảm tới tự nhiên. Hắn nghĩ rằng điều đó là đương nhiên, hắn đã chuẩn bị cho điều đó th chí mong đợi nó nhưng nàng ấy lại nói quá nhanh.
Thời Vũ đột nhiên hỏi nàng:” Nàng không muốn ngủ cùng với ta có phải là do nàng sợ ta không? Vì ta là một con quái vật cho nên nàng sợ ta sao?”.
Thích Ánh Trúc bị lời nói của hắn làm cho choáng váng, nàng ngước nhìn hắn.
Thời Vũ nhìn nàng, đôi lông mi khẽ run, hắn nói tiếp:” Nàng nói nàng vẫn muốn tiếp tục gặp ta nhưng thật ra nàng không muốn gặp lại ta nữa, nàng chỉ là đang an ủi ta. Lần này ta trở về tìm nàng, nàng liền tìm một đám người bảo vệ nàng để bắt ta? Bởi vì ta chỉ là kẻ máu lạnh, kẻ tàn ác, là đồ quái vật,… vì ta không giống người bình thường, nàng sợ ta trả thù nàng cũng sợ ta sẽ gây tai họa cho người khác cho nên nàng nghĩ cách khiến ta ngoan ngoãn rời khỏi nàng?”.
Thích Ánh Trúc lại bị những câu hỏi của hắn làm cho ngây người.
Thời Vũ thờ ơ, đôi mắt hắn mở to, trợn lên nhìn nàng, đây là lần đầu tiên hắn nói với nàng chuyện khác ngoài chuyện “ ngủ”.
Hắn nói một tràng dài toàn những suy đoán của hắn đã vậy còn nháy mắt với nàng giả vờ đáng yêu sao, hắn không biết lời hắn nói thật sự rất kì lạ.
Tim Thích Ánh Trúc thắt lại.
Nàng nhẹ giọng nói với hắn:” Thời Vũ, sao chàng lại hỏi ta như vậy? Có phải có kẻ đối xử với chàng như vậy không?”.
Hắn nói chuyện với nàng, hắn nâng tay lên rồi lại hạ xuống. Thời Vũ lấy một ít tóc của Thích Ánh Trúc rơi bên cổ quấn quanh ngón tay mà chơi đùa. Hắn cảm thấy nhàm chán ngáp một cái rồi mới trả lời câu hỏi của nàng:” Đúng vậy”.
Thích Ánh Trúc:” Là lúc chàng còn nhỏ sao? Lúc đó chàng bao nhiêu tuổi?”.
Thời Vũ suy nghĩ một chút rồi lại uể oải đáp lại nàng:” Ta quên rồi”.
Thích Ánh Trúc lại tiếp tục hỏi:” Có phải có rất nhiều kẻ đã đối xử với chàng như vậy đúng không? Chàng không nhớ được nên mới quên đi sao?”.
Thời Vũ ngây thơ lại trả lời nàng:” Không phải! Là ta giết sạch những kẻ đó, ta đã giết hết những kẻ đó vậy thì việc gì ta lại phải nhớ, ta lười nhớ đến những kẻ đó”.
Hắn đã để cho nàng nhìn thấy sự tàn nhẫn của hắn, tay Thích Ánh Trúc đang bị hắn nắm khẽ run lên, khẽ giật ngón tay về phía sau.
Thời Vũ nhanh nhạy cảm nhận sự thay đổi cảm xúc của nàng, ngón tay của hắn vẫn đang mải mê đùa nghịch mái tóc dài của nàng, hắn khẽ nhướng mày, đôi mắt đen láy xinh đẹp cứ nhìn về phía nàng.
Khuôn mặt Thích Ánh Trúc trắng bệch, cố ý né tránh ánh mắt của hắn.
Cuối cùng thì hắn cũng phản ứng lại nhẹ nhàng bước tới gần nàng, hắn sợ nàng sẽ bỏ rơi hắn, hắn ôm nàng thật chặt rồi nói:” Đừng sợ, ta sẽ không giết nàng. Ta rất thích nàng cho dù nàng thật sự phái người tới giết ta, ta cũng sẽ không giết nàng”.
Thích Ánh Trúc bị Thời Vũ ôm chặt trong lòng không có cách nào né tránh, Thời Vũ liền duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của nàng. Hắn vụng về chỉ biết làm hành động này với nàng, hắn chẳng hề để tâm lại nói tiếp:” Nàng yếu ớt, xinh đẹp như thế này dù nàng có đối xử với ta ra sao, ta đều sẽ không làm hại nàng”.
Thích Ánh Trúc bối rối, ngại ngùng.
Nàng biết hắn đang hiểu lầm nàng, liền ngẩng đầu lên giải thích với hắn:” Thời Vũ, chàng hiểu lầm ta rồi, ta không có ý hại chàng. Ta, ta dù có ra sao cũng sẽ không để bản thân ta làm hại đến chàng”.
Thời Vũ gật đầu rồi cúi xuống nhìn nàng.
Thích Ánh Trúc bĩu môi:” Nếu ta làm chàng bị thương thì ta sẽ bị trời đánh, không sống nổi qua năm sau”.
Đối với một người bệnh tật như nàng lời thề như vậy thật quá độc ác.
Thời Vũ đứng ngẩn ra đến lúc này hắn mới nghiêm túc nhìn nàng, đem những lời nói của nàng ghi lòng tạc dạ. Hắn cứ ngẩn ngơ nhìn nàng.
Thích Ánh Trúc vô cùng ngại ngùng nhưng để hắn có thể ghi nhớ lời của nàng, nàng tiếp tục nói:”Thời Vũ, chàng ở trong lòng ta không phải là quái vật. Mấy lời mà những kẻ đó nói chàng đừng để trong lòng, sao chàng lại là quái vật được chứ”.
Thời Vũ đột nhiên mở miệng:” Bởi vì ta không có tình cảm “.
Thích Ánh Trúc:” Chàng làm sao lại không có tình cảm được? Chàng còn nhớ chàng đã cứu ta bao nhiêu lần không? Bọn sát thủ áo đen bắt ta đi là chàng đã cứu ta, chàng còn vì vậy mà giết bọn chúng. Dù giết người là sai trái, chàng về sau đừng giết người nữa nhưng đó đều là tình cảm là cảm xúc của chàng. Chàng có thể cười, có thể nói, tim chàng vẫn đang đập, chàng có chỗ nào giống quái vật không có tình cảm đâu? Bọn người đó lừa chàng mà thôi “.
Thời Vũ kinh ngạc, có một vài lúc hắn định phản bác nàng nhưng hắn cảm thấy nàng đang nói tốt cho hắn, tại sao hắn lại phản bác lời khen của nàng dành cho hắn chứ?
Thời Vũ bối rối im lặng.
Thích Ánh Trúc trong lòng có một ảo tưởng tốt đẹp về hắn, trong tưởng tượng của nàng hắn không phải là kẻ độc ác, hắn tiếp tục im lặng không lên tiếng sợ sẽ làm vỡ ảo tưởng của nàng nhưng hắn rất vui vì sự ảo tưởng của nàng về hắn.
Bao năm qua hắn đều bị nhìn bằng ánh mắt sợ hãi, giờ đây có người tình nguyện nhìn hắn bằng ánh mắt bình thường thì hắn cũng tình nguyện làm người bình thường.
Thật ra chính bản thân hắn cũng nghĩ hắn là một con quái vật, hắn ở “ Tần Nguyệt Dạ” cũng thường lén lút nghe người khác nói chuyện, người khác lần đầu tiên giết người ai cũng sợ hãi chỉ có hắn không có cảm xúc gì.
Hắn đã sớm biết hắn không bình thường. Không ngờ lại có một ngày, lại có một người nói với hắn rằng hắn không phải là quái vật.
Thời Vũ lẳng lặng cảm nhận loại hạnh phúc này, hắn quyết định sẽ trân trọng phần tình cảm này của nàng. Thời Vũ đứng thẳng dậy, hắn nghiêm nghị nhìn nàng:” Nàng nói đúng, ta thích nàng, ta không phải là quái vật”.
Nàng vừa cười vừa cảm thấy hắn thật đáng yêu, nàng sờ mặt hắn ngăn những lời nói tiếp theo của hắn:” Không cần lúc nào cũng phải thể hiện sự “ thích” đó ra ngoài đâu”.
Thời Vũ nắm lấy bàn tay của nàng đang đặt trên mặt hắn, mặt hắn ghé sát đối diện nàng, đôi mắt nàng đen láy long lanh nước, mặt bị hơi thở của hắn làm cho đỏ dần lên.
Thời Vũ tiếp tục trêu chọc nàng:” Đêm nay nàng không chịu ngủ cùng ta, vậy đêm nay chúng ta phải làm gì đây?”.
Thích Ánh Trúc suy nghĩ một chút, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói cho hắn nghe ước mong thiếu nữ của nàng:” Ta trước kia bị bệnh nhiều lúc chỉ có thể nằm trên giường, thường tưởng tượng có một ngày, có người cùng ta ngắm trăng “.
Ánh trăng ẩn hiện trong đôi mắt hắn, hắn lại giống như ánh trăng sáng của nàng. Thích Ánh Trúc vui vẻ, Thời Vũ cười lớn:” Ta liền cùng nàng ngắm trăng “.
—
Thích Ánh Trúc không chịu được bao lâu, bệnh của nàng vẫn chưa ổn, lại còn cố gắng cùng ngồi nói chuyện với Thời Vũ, lúc sau ký ức càng lúc càng mơ màng. Ở trong ký ức mơ màng của nàng, nàng nhớ rõ trăng tròn ở trên cao, rất trong sáng, đẹp đẽ.
Mây và sương bao phủ ngọn núi, ngọn núi tĩnh lặng, hương hoa lan tỏa.
Thời Vũ với trái tim ấm áp, nụ cười đẹp đẽ, đôi mắt như sương mù.
Thân thể nàng yếu ớt, chuyện rắc rối giữa hai vị tiểu thư của Hầu phủ, sự yêu thích của Đường Nhị Lang, những trò đùa lời nói của đám người rảnh rỗi,…
Tất cả đều ngắn ngủi như một khoảnh khắc theo ánh trăng đêm xuân mà rời xa nàng.
Ngày hôm sau, Thời Vũ liền rời khỏi Uy Mãnh tiêu cục, hắn không mang theo bất cứ thứ gì. Khi hắn rời khỏi vùng ngoại ô ven kinh thành, Hồ lão đại chỉ thấy hắn cầm theo một chiếc ô bằng gỗ có màu đen.
Hồ lão đại vẫn nhớ rõ trước khi hắn rời đi, hắn đã phải rất vất vả để sửa cái ô, đem may lại mặt bị rách và sửa lại phần thân ô thật tốt. Dù sao Thời Vũ cũng thích cái ô này.
Lúc hắn rời đi cũng giống như lúc hắn xuất hiện không có một tiếng động, Hồ lão đại chờ hắn đi đến Tần Nguyệt Dạ, chờ mong hắn khiến Tần Nguyệt Dạ thay đổi. Vậy bao lâu nay Hồ lão đại luôn luôn giúp đỡ hắn cũng có thể nhìn thấy một chút sự báo đáp.
—
Năm ngày sau,ngay gần Khúc Ốc, có một nơi núi non trùng điệp, đám giang hồ đang giao đấu hỗn loạn, gần như tất cả đều bị cuốn vào cuộc chiến đó.
Ngọn núi đó chính là “ Tần Nguyệt Dạ”.
Nơi chốn ở ẩn của đám sát thủ bị vạch trần, ở trên giang hồ chưa có ai mà không mua tính mạng của kẻ khác cũng như không có lệnh truy nã ở đó.
Đám nhân sĩ giang hồ đối với “ Tần Nguyệt Dạ” vừa kính vừa sợ, đương kim Kim Quang ngự cùng với lâu chủ của Tần Nguyệt Dạ sau khi đem vị trí của Tần Nguyệt Dạ tiết lộ ra ngoài, tường đổ mọi người đẩy ( theo edit hiểu là chung nghĩa với giậu đổ bìm leo, chuyện đã vỡ lở thì phải hủy diệt chuyện đó đến cùng ),
lâu chủ hiện tại của Tần Nguyệt Dạ sau khi tiết lộ vị trí ra ngoài lại còn dẫn theo một đám nhân sĩ giang hồ bao vây Tần Nguyệt Dạ cùng với đám nhân sĩ giang hồ chính nghĩa quyết tâm phá hủy Tần Nguyệt Dạ.
Kim Quang ngự đứng ra gánh chịu tất cả mọi chuyện.
Vì chuyện này, tất cả các sát thủ của Tần Nguyệt Dạ đều bị gọi về trong đêm để cùng nhau chống đỡ.
Tất cả đám nhân sĩ giang hồ đều biết nếu lần này không để “ Tần Nguyệt Dạ” biến mất thì sau khi đám sát thủ lấy lại được sự an ổn,Tần Nguyệt Dạ sẽ một lần nữa trở thành một nơi lấy tiền mua tính mạng của kẻ khác, một lần nữa khiến cho đám nhân sĩ giang hồ cảm thấy sợ hãi.
Dù sao bây giờ người tiếp nhận “ Tần Nguyệt Dạ” cũng chỉ là Tần tiểu lâu chủ, tên thật là Tần Tùy Tùy, trên người nàng ta không biết có bao nhiêu mạng người tạm thời không cần nói tới nhưng sự thật đáng sợ nhất của nàng ta là khi nàng ta mười tuổi nàng ta đã đem tất cả người thân của nàng ta giết sạch.
Bởi vì nàng ta đã giết Tần lâu chủ trước đây của Tần Nguyệt Dạ một cách tàn nhẫn. cho nên đám sát thủ mới của Tần lâu chủ đương nhiệm không biết lý do vì sao, năm nay yêu nữ họ Tần này lại tùy tiện đại khai sát giới lại còn xuống tay với Tần lâu chủ đương nhiệm.
Nếu “ Tần Nguyệt Dạ” thật sự rơi vào tay nàng ta thật sự không biết sẽ trở thành cái dạng gì nữa đến lúc đó giang hồ không ngày nào được yên tĩnh.
Trận chiến dưới chân núi càng ngày càng căng thẳng, đám người đó giết người đến đỏ cả mắt. Lâu chủ bây giờ không phải dựa vào võ công mà lên làm Tần lâu chủ. Người có võ công cao nhất ở Tần Nguyệt Dạ là Kim Quang ngự, hắn là sát thủ hàng đầu của Tần Nguyệt Dạ.
Kim Quang ngự bước ra, cùng Kim Quang Ngự đánh nhau chính là một cô gái mặc áo trắng, tay cầm cây đao nặng mười cân. Sát thủ dùng đao không cần sắc bén nhưng cần sự mạnh mẽ. Cây đao mười cân nằm trong cây cô gái, cô gái múa đao xoay người khiến Kim Quang Ngự không dám lại gần.
Cô gái mặc áo trắng chính là cô gái khiến ai cũng sợ hãi, Tần Tùy Tùy.
Kim Quang ngự:” Tần Tùy Tùy, ngươi nhìn đi, có nhiều nhân sĩ giang hồ như vậy đến đây chỉ để giết ngươi. Nếu “ Tần Nguyệt Dạ” có thể tiếp tục tồn tại thì ngươi cũng sẽ không có được “ Tần Nguyệt Dạ”.
Ngươi hãy nhận thua đi ta sẽ tha cho ngươi một mạng “.
Tần Tùy Tùy hất mặt lên, ánh sáng phản chiếu trên thanh đao chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to như mắt mèo của Tần Tùy Tùy trợn lên nhìn Kim Quang Ngự, dáng người nhỏ xinh của thiếu nữ:” Thật tốt, Kim đại ca, ta đang muốn cùng ngươi nói chuyện, nếu ngươi xin thua thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng”.
Mắt Kim Quang Ngự lóe lên sự hung ác nhưng trong lòng hắn lại rất lo lắng. Hắn nhìn bóng dáng phía sau Tần Tùy Tùy, một người thiếu niên cầm một cây sáo làm vũ khí, tên đó cũng đang đánh nhau với kẻ khác, tên đó chính là con chó săn của Tần Tùy Tùy. May mắn, Tần Tùy Tùy dùng chính là đao cho nên không mạnh lắm.
Kim Quang ngự bắt đầu tăng cường tốc độ tấn công.
Thực lực của hắn là mạnh nhất, Tần Tùy Tùy mới có 17 tuổi, lúc nàng còn nhỏ rất chăm chỉ ngày ngày luyện võ nhưng đối diện với Kim Quang Ngự cũng phải dè chừng. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, quả nhiên sức mạnh của Tần Tùy Tùy bắt đầu suy giảm, khuôn mặt hơi trắng bệch. Kim Quang Ngự tung một chiêu thật mạnh hướng về phía ngực của Tần Tùy Tùy, nàng liền lấy đao chống đỡ bay lùi về phía sau.
Dựa vào sức mạnh của cây đao, Tần Tùy Tùy nhanh chóng đỡ được chiêu hiểm. Khi nàng ngẩng đầu lên, trên trán mồ hơi đã đầm đìa.
Người thanh niên cầm sáo đứng phía sau đang đánh nhau, hắn nhìn ra được tình trạng nguy hiểm của Tần Tùy Tùy, nói ngay:” Tiểu lâu chủ, hay là chúng ta cứ rút trước đi. Bọn chúng quá đông, chúng ta sợ không đối phó lại đám người này”.
Tần Tùy Tùy cắn môi, nàng không cam tâm. Đúng là đám sát thủ không giỏi quyền cước nhưng đã ở cái thời điểm này rồi, nếu bắt nàng rút lui, nàng thật sự không cam lòng.
Khi hai bên đang chiến đấu vô cùng kịch liệt thì Kim Quang Ngự nhân thời cơ phi người bay về phía trước, lại hướng đến chỗ Tần Tùy Tùy mà xuất ra một chưởng.
Đột nhiên, thân hình hắn dừng lại ở giữa không trung, hắn lùi về phía sau một bước rồi hét lớn:” Mau tránh ra “.
Nhưng mà đã quá muộn màng.
Những chiếc kim nhỏ dày đặc bay từ một hướng ra, sức mạnh cùng chính xác, khả năng định hướng vô cùng tốt bên trong còn có một sự tàn nhẫn đã tiếp thêm sức mạnh cho mấy cây kim bay vào trong đêm tối một cách chuẩn xác.
Kim Quang Ngự dùng kĩ năng của hắn né tránh được những mũi kim dày đặc nhưng đám người phía sau thì không như hắn bị những mũi kim dày đặc đó đâm trúng các huyệt đạo.
Tần Tùy Tùy vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, hét lớn:” Là Thời Vũ”.
Cả đám người vừa né tránh vừa ngẩng đầu vô cùng sợ hãi nhìn về phía hướng đám kim bay tới. Bóng của rừng cây tĩnh mịch, ánh sáng của mặt trời xen kẽ qua từng tán lá, một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo đen bước ra, hắn cầm theo một chiếc ô màu đen, chậm rãi đi về hướng của bọn chúng.
Người thiếu niên đó chỉ khoảng 17 tuổi, đôi mắt đen láy yên tĩnh như viên ngọc. Hắn bước đi như đang đi dạo ngoài sân vườn, đôi chân thon dài nhưng mỗi bước đi của hắn đều giống như dẫm vào tử huyệt của con người như Tu La ở địa ngục.
Dưới chân núi không khác gì địa ngục, khuôn mặt của tất cả những kẻ đứng đó đều thể hiện sự lạnh lùng, tàn nhẫn chỉ có hắn là vui vẻ, nhẹ nhàng, mang theo ác ý, đi về phía bọn chúng.
Thời Vũ nheo mắt nhìn về phía bọn chúng. Đám nhân sĩ giang hồ đều run rẩy hết cả người, bọn chúng nhớ lại biệt danh mà người đời đặt cho hắn: Ác ma.
Khi lần đầu tiên hắn giết người, đối mặt với cả trăm kẻ địch. Hắn phóng ra một đống kim châm dày đặc như mưa, kim bay tới đâu người chết đến đó.
Đây mới thực sự là hắn: Ác ma Thời Vũ.
—
Trên núi Lạc Nhạn, Thích Ánh Trúc ngồi bên cạnh cửa sổ tay cầm quyển sách, cả người đầy vẻ cô đơn, trống vắng. Nàng ngồi ở đó cả một buổi sáng nhưng nàng không đọc được bất kì một từ nào vào đầu.
Nàng ngồi đó suy nghĩ rất nhiều mà có khi lại giống như nàng chỉ đang có điều buồn bã trong lòng mà thôi.
Tiếng bước chân vội vã của Thành mama đi tới phía nàng, mở cửa gỗ rồi nói:” Tiểu thư, người vào đây xem đi “.
Thích Ánh Trúc không vui, không có hứng thú, nàng lười biếng trả lời:” Nhũ mẫu để yên cho ta đọc sách một chút “.
Thành nhũ mẫu biết ở cái tuổi này của tiểu thư có bao nhiêu điều muốn mà không thể nói ra ngoài, trong lòng bà không đồng tình với việc Thích Ánh Trúc giao du kết bạn với Thời Vũ nhưng thiếu niên kia lại đột nhiên biến mất, Thành nhũ mẫu trong lòng cũng nhẹ đi ít nhiều.
Nhưng sau khi Thời Vũ rời đi, tiểu thư suốt ngày mặt nặng mày nhẹ, cả ngày không vui, thâm chí là còn không nở nụ cười, Thành nhũ mẫu muốn làm cho tiểu thư tâm tình vui vẻ trở lại.
Tâm trạng tốt thì bệnh mới tốt lên, không phải sao?
Thành mama ra vẻ thần bí rồi nói với nàng:” Tiểu thư, bà già này không nói dối tiểu thư. Tên tiểu tử đó, hình như hắn có để lại cho tiểu thư một lời nhắn, chỉ là bà già đây không biết chữ không biết hắn viết gì”.
Thích Ánh Trúc bối rối, nàng không biết ai là “ Tên tiểu tử đó”.
Thành nhũ mẫu không vui nhưng đành phải nói tiếp:” Chính là cái người bạn giang hồ mà tiểu thư hay gọi “ Thời Vũ” “.
Hắn sẽ để lại lời nhắn cho nàng sao?
Từ lúc hắn đi không có bất kì tin tức nào cả.
Hắn như một cơn mưa xuân trong cuộc đời nàng, vừa triền miên lại buồn bã, giống như một đóa hoa rơi xuống bùn, ngày hôm sau trời mưa tán loạn, bầu trời trong xanh, giống như hắn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời nàng.
Nếu hắn thật sự là một kẻ như vậy, thì hắn sẽ để lại lời nhắn cho nàng sao?
—
Thích Ánh Trúc ra khỏi phòng cùng với Thành mama, mama ra vẻ thần bí rồi kéo nàng ra góc sân cạnh bức tường. Mama vén những bụi hoa và dây leo lên phía trên tường, đỡ Thích Ánh Trúc qua đó, chỉ cho nàng thấy dòng chữ lộn xộn được khắc trên đá.
Thành mama hỏi nàng:” Là chữ đúng không?”.
Thích Ánh Trúc đè nén tâm tình, đè nén sự hỗn loạn trong lòng nàng, bình tĩnh đáp:” Đúng vậy”.
Nàng đi xem hắn viết gì cho nàng.
Hắn viết cái gì đây:” Thích Ương Ương, ta đi đây, nàng chờ ta trở về”.
Thích Ánh Trúc im lặng đứng cạnh bờ tường, chiếc váy trắng giản dị dính đầy bùn đất, dải lụa choàng qua người. Thành nhũ mẫu mong chờ nhìn phản ứng của nàng, Thích Ánh Trúc cắn môi, vừa tức lại vừa thẹn, quay mặt đi:” Thích Ương Ương là ai????”.