Chương 3: Dị Thế Lưu Đày

Phiên bản 15555 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

“Nó bị thương thành như vậy mà chẳng những không rên không khóc, còn cười được với tao”

Nghiêm Mặc được cho một gáo nước, liền nhào lên ôm lấy gáo… ráng nhịn, phải uống từ từ.

Lúc Nghiêm Mặc uống nước, tên thanh niên đi qua nói chuyện với gã béo bụng tên là Phì khuyển, sau đó lấy ra thứ gì cột bằng dây cỏ ở bên hông đưa cho gã.

Phì Khuyển nhận xong liền gật gật đầu, rồi quay người đi vào lều chọn một con dã thú bị trọng thương, thoạt nhìn giống chó, mang nó ra ngoài rồi chặt đầu, mổ bụng.

Tên thanh niên chờ Nghiêm Mặc uống gáo nước xong, liền giật lại cái gáo gỗ sau đó hứng lấy chỗ máu tươi phun ra từ con dã thú kia, đưa cho Nghiêm Mặc lần nữa: “Uống!”

Uống máu thú …… được rồi, đây cũng là cách để bổ sung muối và dinh dưỡng cho cơ thể.

Nghiêm Mặc chịu đựng cảm giác buồn nôn, lặng yên không tiếng động bưng lấy gáo gỗ uống sạch máu thú bên trong không chừa một giọt.

Không biết có phải vì thân thể này đã quen cách thức ăn uống như vậy hay không, Nghiêm Mặc phát hiện tuy rằng tâm lý mình không cách nào tiếp thu được, nhưng thân thể lại không xuất hiện hiện tượng nôn mửa.

Trong lúc đó, tên thanh niên đi qua chỗ cây đại kế hái không ít lá, sau đó cuộn lại đưa cho Nghiêm Mặc cầm.

Quệt quệt miệng, Nghiêm Mặc đầy thành khẩn nói cảm ơn với tên thanh niên, dù sao thì cũng chỉ là một tiếng cảm ơn mà thôi.

Tên thanh niên giở tay Nghiêm Mặc lên, nhìn cái chân gãy của hắn, không khiêng nữa mà sửa thành cặp dưới nách.

Nghiêm Mặc thầm cảm ơn trời đất trong lòng, ban nãy bị tên này khiêng qua, cảm giác khó chịu kinh khủng nhưng hắn không dám nói, nếu tên này lại khiêng hắn nữa, dám chừng hắn sẽ ói hết lên người nó.

Nhưng bị người ta kẹp dưới nách mang đi cũng không thoải mái tý nào, Nghiêm Mặc nhịn khổ chú ý quan sát xung quanh suốt dọc đường đi.

Đây không phải một bộ lạc hoà thuận ấm áp, ít ra thì đối với ấn tượng đầu tiên của Nghiêm Mặc là vậy.

Trong sân, đàn ông ngoại trừ Phì Khuyển còn nói năng hai ba câu, đám nam nữ chung quanh lại khác, một người liếc nhìn hắn còn không có huống chi là cất tiếng chào hỏi.

Từ khoảng sân qua đây, có thể nhìn thấy một dải hàng rào chiếm diện tích rộng lớn, chỗ ở của người nơi này cư trú dùng da thú dựng thành những túp lều, hàng rào như được người ta quy hoạch, ở giữa có một con đường đất rộng cỡ hai chiếc xe ngựa, hai bên đường đất là lều trại.

Trước cửa lều trại và trên đường có vài người, nhưng Nghiêm Mặc không thấy tên thanh niên bắt chuyện với ai cả, cũng không có người chào hỏi hắn, người đi đường phần lớn đều lo cắm đầu mà đi, người ngồi trước cửa lều cũng bận rộn làm việc khác.

Khoảng sân nằm ở giữa hàng rào, lều trại sau khoảng sân khá sơ sài và nhỏ hẹp, nhưng lều trại phía trước sân lại lớn hơn nhiều, cũng sạch sẽ hơn.

Tên thanh niên đi không bao lâu, đã mang theo Nghiêm Mặc đi vào một con đường đất nhỏ.

Nghiêm Mặc nhìn trộm thấy càng đi về phía trước lều trại càng tốt, giống như màn trướng cho vua ở, trước cửa còn có chiến sĩ bận váy da đứng gác.

Khu dân cư này tựa như nằm trên một sườn núi thoải, địa thế khá bằng phẳng, Nghiêm Mặc đoán dưới chân núi chắc là chỗ ở cho dân bần cùng và nô lệ, càng lên cao, sẽ là những hộ gia đình có địa vị càng cao.

Mà đi qua khoảng sân không được bao lâu đã quẹo đến nhà tên thanh niên này, vậy chắc chắn là địa vị của hắn trong bộ lạc cũng chỉ có thế.

Nghiêm Mặc âm thầm nhớ đường đi, sau khi từ đường nhỏ quẹo vào, bắt đầu đếm từ cái lều gần đụn đất ven đường, lều của tên thanh niên này là cái thứ tư, cũng là cái cuối cùng.

Mỗi lều đều cách một khoảng như nhau, thật giống như…… một trại lính, nhưng trước cửa lều có đủ loại người, già trẻ gái trai, đầy hơi thở cuộc sống.

Người nơi này phần lớn chỉ quấn một cái váy da hoặc váy cỏ dưới thân, phụ nữ cũng để trần thân trên, con nít thì cởi truồng chạy tới chạy lui, và một số ít cụ già cũng trần truồng như vậy.

Khu lều trại không hẳn là hoàn toàn yên lặng, tiếng bọn con nít đùa giỡn, tiếng người lớn quát tháo đôi khi vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết hoặc tiếng thét chói tai không biết từ cái lều nào truyền tới.

“Nguyên Chiến, chẳng phải mày nói đi chia thịt sao? Cái gì đây?” Rốt cuộc cũng có người nói chuyện với tên thanh niên.

Tên thanh niên tên Nguyên Chiến ném Nghiêm Mặc tới trước cửa lều mình, nói với người vừa hỏi: “Nó không chết, nên mang về.”

Người vừa hỏi lùn hơn Nguyên Chiến một cái đầu, trên mặt cũng hình xăm tương tự, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Nghiêm Mặc.

Bởi vì bị ném nằm ra đất, nên Nghiêm Mặc thấy rất rõ ràng cái thứ to lớn treo lủng lẳng dưới váy da của tên đó, mẹ nó, dậy thì thành công thật đấy!

“Mang về? Làm nô lệ hả? Bị thương thành như vậy thì có ích lợi gì?” Tên nọ ra vẻ ghét bỏ mà chọt chọt mặt Nghiêm Mặc: “Còn là con nít, giữ lại một thằng nhãi con á?”

Nguyên Chiến mở cửa lều nhà mình, vắt hai tấm mành giữ cửa lên, thuận miệng nói: “Nó không mất tiền, vô tình lượm được.”

“Lỡ nuôi mà không sống thì uổng công. À, đúng rồi, tao tìm mày có việc này.” Tên đó đổi đề tài.

“Chờ một lát.” Nguyên Chiến đi vòng qua Nghiêm Mặc, dời tảng đá lớn đậy trên một cái lu ở ngoài lều ra, kéo Nghiêm Mặc tới bên cạnh lu đá, múc nước dội thẳng lên cái đùi bị thương của hắn.

Nghiêm Mặc bị nước lạnh dội đến cả người run rậy, nhịn không được rên rỉ một tiếng.

Nguyên Chiến thấy không dội được bao nhiêu giòi bọ, trực tiếp ngồi xuống thò tay móc ra.

“A ——!” Nghiêm Mặc kêu thảm ra tiếng.

Nguyên Chiến mặc kệ Nghiêm Mặc có đau hay không, cả người hôi thối đầy giòi bọ thì đừng mơ chui vào trong lều của hắn.

“Để tao kêu nô lệ nhà tao tới giúp mày rửa sạch cho nó.” Tên thanh niên kia mang theo vẻ khoe khoang rõ ràng, hô lớn về phía cách vách: “Thảo Đinh, qua đây!”

Một nữ nô lệ thân trên để trần đi ra từ túp lều cách vách.

“Rửa sạch cho nó, đừng quá lãng phí nước!”

“Vâng, đại nhân.” Nữ nô lệ nhìn không ra độ tuổi quỳ trên mặt đất, nhận lấy gáo nước trong tay Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến thấy có nô lệ phụ giúp, cũng vui vẻ lười biếng một lần, vẫy tay với tên kia: “Vào trong rồi nói.”

Tên kia đi theo Nguyên Chiến vào lều, thuận tay buông mành giữ cửa.

Trong lều không có bao nhiêu thứ, tuốt trong cùng có mấy tảng đá lớn dùng để làm giường, bên trên phủ rơm rạ và da lông làm nệm, giữa lều để một tảng đá hình vuông xem như cái bàn, nhưng không có ghế, muốn ngồi thì khoanh chân dưới đất mà ngồi.

Trên vách lều dựng hai cây giáo, còn có vài đoạn xương cốt sắc bén, váy da cũng treo ở đó. Trong một góc gần mành giữ cửa chất một đống xương và da lông, không biết có phải vì mấy thứ này hay không, mà trong lều có một cỗ mùi lạ vươn vẫn.

“Tại sao?” Tên thanh niên kia vừa khoanh chân ngồi xuống liền há mồm hỏi.

Nguyên Chiến hiểu đối phương đang hỏi cái gì, cười cười, nói: “Bởi vì nó bị thương thành như vậy mà chẳng những không rên không khóc, còn cười được với tao, thằng nhóc này mai mốt chắc ‘làm’ cũng sướng lắm.”

“Phải không?” Tên kia tự cho là đã che giấu tốt mà liếc mắt nhìn lướt qua chân trái của Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến hơi rủ mi xuống, ngay sau đó lại nâng lên: “Tìm tao có chuyện gì?”

Nhắc tới chuyện chính, tên thanh niên kia lập tức thay đổi thần sắc, vẻ mặt oán giận, nhỏ giọng nói: “Bọn Bộ Nga ỷ mình là chiến sĩ cấp ba liền để xuất với tù trưởng và các trưởng lão mở rộng địa bàn săn thú, địa bàn bọn họ xin vừa hay trùng với khu vực săn thú của chúng ta, nếu các trưởng lão đồng ý, chúng ta phải đi cướp của chiến sĩ cấp một, nhưng địa bàn của những người đó vốn chẳng có bao nhiêu thịt thà, mà chúng ta cũng không có nhiều cơ hội đọ sức với dã thú cấp hai, cấp ba, vậy sẽ càng khó thăng lên làm chiến sĩ cấp ba.”

Nguyên Chiến gõ gõ đầu gối mình: “Không chỉ là thăng cấp, mà mùa đông này rất có thể vấn đề ăn no cũng sẽ khó khăn.”

“Đúng vậy, hơn nữa bây giờ mày còn phải nuôi thêm một người, có điều, nếu thật sự nuôi không sống, mày còn có thể giết nó làm thịt ăn trong mùa đông, nó là nô lệ của riêng mày, ít ra thịt của nó cũng không cần phải chia cho bộ lạc.”

“Mày tìm tao, không đến mức chỉ để oán giận chuyện này đi?”

“Oán giận thì có ích lợi gì, tao tìm mày là muốn hỏi xem mày có……” Tên thanh niên tiến đến gần Nguyên Chiến, thấp giọng thì thào.

Ngoài cửa lều, sau khi hai người Nguyên Chiến đi vào trong, Nghiêm Mặc lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười với Thảo Đinh: “Chị, chị giúp em chút được không? Em có học cách chữa thương của Tư Tế.”

Thảo Đinh là một nữ nô lệ rất dịu dàng, thấy Nghiêm Mặc đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, nhịn không được vươn tay lau cho hắn: “Cậu là đệ tử của tư tế tộc khác? Vậy sao cậu lại……” Bị mang về làm nô lệ?

“Em là người của tộc Diêm Sơn, tộc tụi em bị tộc Trệ cướp nơi cư trú, em với người trong tộc trên đường tìm chỗ ở khác bị dã thú cắn…”

Chưa nói xong, Thảo Đinh đã hiểu rõ vì sao Nghiêm Mặc lại xuất hiện ở chỗ này, trong mắt cô toát ra vẻ đồng tình và bất đắc dĩ đối với vận mệnh: “Cậu tên gì?”

“Em tên Nghiêm Mặc.”

“Diêm Mặc? Vậy về sau chị gọi cậu là Tiểu Mặc được không? Cậu có thể gọi chị là Thảo Đinh.”

“Chị Thảo Đinh.” Nghiêm Mặc hoàn toàn làm lơ tuổi tác trước kia của mình, toàn lực phát huy hết ưu thế độ tuổi của thân thể này.

“Chị, chị có thể giúp em nấu một nồi nước sôi không? Em cần dùng.” Nghiêm Mặc được Thảo Đinh giúp nâng người ngồi dậy.

Hố lửa và lu nước ở đây đều đặt ở ngoài lều, vì phòng cháy, bên cạnh hố lửa là lu nước.

Nồi không phải nồi sắt, mà là một tảng đá lớn được đục rỗng làm thành nồi, thoạt nhìn rất nặng, nhưng Nghiêm Mặc thấy Thảo Đinh tựa hồ không mất bao nhiêu sức lực đã bê được nồi đá gác lên hố lửa.

“Chị, ở đây có dao không?”

“Có, cậu đừng vội, để chị đi lấy.” Một con dao đá được mài tỉ mỉ có thể xem là vật phẩm quý giá, không thể để ngoài lều.

“Chị cứ từ từ, nếu có……” Lời nói đến bên miệng Nghiêm Mặc mới phát hiện nơi này không có từ ngữ dùng để diễn tả kim chỉ.

Thảo Đinh ngồi xổm xuống: “Cậu còn cần cái gì?”

“Một tấm ván gỗ, nếu không có tấm ván gỗ, vậy que gỗ cũng được.”

“Cậu muốn lớn cỡ nào? Chị trở về tìm xem, nơi này không có nhiều củi gỗ, muốn dùng khúc gỗ to thì phải được đại nhân cho phép.”

“Cành cây cũng được.” Nghiêm Mặc khua tay diễn tả kích thước mà mình cần, còn nói với Thảo Đinh mình muốn một cọng dây thừng cỏ: “Mang thêm cho em một ít muối……”

“Muối không được, phải được đại nhân đồng ý.” Thảo Đinh thấy Nghiêm Mặc muốn có củi còn muốn có thêm muối, không dám tự tiện lấy, chỉ có thể đứng ngoài lều nhỏ giọng hỏi chủ nhân của mình.

Tên thanh niên và Nguyên Chiến cùng nhau đi ra, nghe Nghiêm Mặc nói muốn có vài thứ, Nguyên Chiến liền quay vào lều lấy ra.

Tên thanh niên để Thảo Đinh lại giúp đỡ Nguyên Chiến, sau đó đi vào một túp lều khác.

Nguyên Chiến giao đồ cho Thảo Đinh rồi cầm giáo đi ra ngoài, trời vẫn chưa tối, hắn muốn ra ngoài xem xem có thể bắt được một ít con mồi và trái cây nữa hay không. Mặt khác, hắn mang Nghiêm Mặc về, còn phải nộp cho bộ lạc lượng thịt bằng hai phần mười dựa theo thể trọng của Nghiêm Mặc.

Thảo Đinh trong lúc chờ nước sôi thì nói chuyện với Nghiêm Mặc, chiến sĩ cấp cao nhất ở bộ lạc này là cấp bốn, và là người duy nhất đạt tới cấp bốn, chính là tù trưởng đại nhân, các chiến sĩ cấp ba sẽ phải thay phiên nhau ra ngoài săn thú, con mồi săn được phải mang về nộp cho bộ lạc, rồi bộ lạc mới chia ra. Chưa đến ngày đi săn của mình, các chiến sĩ có thể tự túc ra ngoài tìm con mồi, săn được thứ gì chỉ cần nộp lên cho bộ lạc hai phần, tám phần còn lại là của bản thân.

Thoạt nhìn điều kiện cũng không tồi, nhưng dã thú cách xa bộ lạc đều cực kỳ hung tợn, chiến sĩ một thân một mình không thể săn được, mà trong phạm vi gần lại không có bao nhiêu dã thú để săn. Các chiến sĩ dựa theo cấp bậc mà phân chia địa bàn săn thú, cấp bậc càng thấp, địa bàn săn sẽ càng ít thú.

Có đôi khi không đến ngày thay phiên đi săn, các chiến sĩ sẽ hợp lại ra ngoài săn thú, nhưng vì để đảm bảo lợi ích cho toàn bộ lạc, nơi bọn họ đi không thể nằm trong phạm vi săn thú bộ lạc đã xác định, mà những nơi xa hơn tuy sẽ tăng thu hoạch nhưng cũng tiềm tàng các mối nguy hiểm nhất định.

Người thường không có sức chiến đấu sẽ phụ trách làm những chuyện vụn vặt khác, ở nơi này, dân thường không có sức chiến đấu chính là nô lệ, trẻ con, phụ nữ, và kẻ tàn tật.

Nô lệ được chia làm hai loại, một loại thuộc về sở hữu của bộ lạc, những nô lệ này thông thường là khổ nhất, mệt nhất, chuyện ăn ở cũng là tệ nhất, bọn họ phụ trách trồng trọt, chăn nuôi, thuộc da, đục đá, có khi còn bị xem là lương thực dự trữ vào mùa đông thiếu thốn thức ăn.

Mà chiến sĩ cấp hai trở lên có thể có được nô lệ của riêng mình, cấp hai được có một tên, cấp ba được có hai tên, chiến sĩ cấp bậc càng cao, số nô lệ và của cải cũng sẽ càng nhiều. Cuộc sống của nô lệ thuộc về chiến sĩ so với nô lệ của bộ lạc tốt hơn một chút, nếu gặp được chủ nhân nhân từ, thì có thể sống được như dân thường, nhưng nếu gặp phải loại chủ nhân hung ác, vậy sẽ cực kỳ thảm.

Thức ăn do bộ lạc chia không có phần của nô lệ, chiến sĩ muốn có nô lệ thì phải tự nuôi sống được mình cái đã.

“Đại nhân của chị tên Nguyên Điêu, trong bộ lạc chỉ có chiến sĩ mới được dùng họ của bộ lạc, bộ lạc tụi chị tên Nguyên Tế, nghe nói đã sinh hoạt trên vùng thảo nguyên và sa mạc này hơn trăm năm, là bộ lạc lớn nhất trong các bộ lạc quanh đây, chị biết tộc Trệ, lớn hơn bộ lạc Nguyên Tế một chút, bộ lạc chúng ta và bộ lạc bọn họ hay có giao dịch, về sau tới ngày giao dịch cậu sẽ gặp bọn họ.”

Nghiêm Mặc hiểu ý tốt của Thảo Đinh, cô đang nhắc nhở hắn.

Nghiêm Mặc nghĩ thầm chỉ cần tộc Trệ không tới tìm hắn gây phiền phức, thì hắn sẽ không quan tâm đến.

“Cái cậu đang giã là thảo dược sao?” Thảo Đinh tò mò hỏi.

“Vâng.” Chủ nhân của hắn – Nguyên Chiến, không có thứ gì thích hợp để khuấy thuốc, hắn chỉ có thể tìm vài thứ chắp vá lại, làm ra một cái nồi đá nho nhỏ – nơi này không có khái niệm ‘chén’, bỏ lá cây đại kế vào nồi đá rồi lấy một khúc xương thô to giã nát.

Nước sôi, Nghiêm Mặc bỏ dao đá vào trong đun lên.

Đun dao đá xong, hắn lại đun thêm một ít nước muối.

Muối Nguyên Chiến đưa cho hắn là muối thô có lẫn rất nhiều tạp chất, vàng vàng đen đen, loại nước muối này đun xong vẫn chưa thể dùng trực tiếp, còn phải lọc.

Lấy nước sôi khử trùng dao đá sau đó cạo thịt thối và nước mủ trên miệng vết thương, còn có lũ giòi bọ chuyên ăn thịt thối nữa.

Nghiêm Mặc đau đến tay run lẩy bẩy, nhưng nơi này không ai có thể giúp được hắn, Thảo Đinh căn bản không dám động vào, thậm chí còn không dám nhìn miệng vết thương của hắn nữa. Cho dù dân bản địa có dũng mãnh thế nào, không phải ai cũng có thể trở thành bác sĩ, chuyện này không chỉ đòi hỏi thấy máu không sợ, còn phải có đủ bình tĩnh, tay cũng phải vững chắc.

“Sao cậu lại bỏ dao đá vào nước nấu?” Thảo Đinh làm theo những gì Nghiêm Mặc nói, dùng dao đá chặt những cành cây Nguyên Chiến mang ra thành từng đoạn ngắn, sau đó mài bề mặt sần sùi thô ráp của nó cho láng.

“Khử độc.” Nghiêm Mặc cạo thịt thối và chất bẩn bám trên miệng vết thương xong, đang định dùng nước muối đã lọc rửa sạch miệng vết thương, liền thấy trong lòng bàn tay phải lại lóe lên ánh sáng trắng.

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn Thảo Đinh đang bận mài củi, Thảo Đinh căn bản không chú ý tới biến hóa trên tay hắn.

Đột nhiên, từ nơi xa truyền đến tiếng ồn ào, Nghiêm Mặc không kịp xem biến hóa trên tay mình, Thảo Đinh đứng lên, nhìn về phía trước.

Tiếng ồn ào càng ngày càng gần, hướng về phía này.

Có một người chạy ngang qua bọn họ, hô lớn với túp lều sát bên cạnh lều của Nguyên Chiến.

Trong lều có một người phụ nữ lao ra, chạy theo người vừa mới tới. Từ trong lều còn có hai đứa nhỏ cũng chạy theo.

Chốc lát sau, “Đại Hà ——!” Tiếng gào khóc thê lương đột nhiên vang lên.

Bạn đang đọc Dị Thế Lưu Đày của Dịch Nhân Bắc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    12

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!