*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Quái vật khổng lồ trông như cái đầu trâu chui ra khỏi núi, dần bay lên trời.”
Tay Nghiêm Mặc lơ đãng xẹt qua bên hông, một giọt máu đã dính trên đầu ngón tay hắn —— đây là máu của dã thú mới bị giết cách đây không lâu hắn để trong không gian, hắn muốn thử xem cái khay bạc này có phân biệt được máu không.
Nguyên Chiến bắt lấy cánh tay hắn: “Để tôi.”
Nghiêm Mặc đưa mắt ra hiệu cho hắn, Nghiêm Mặc không dám dùng sức mạnh linh hồn nói chuyện, vì sợ âm thầm kia sẽ phát hiện ra điều gì, nếu đối phương có thể phát hiện ra linh hồn đã chết của lão vu và có thể tăng cường linh hồn ông ta, thì chắc nó rất quen thuộc trên phương diện sức mạnh linh hồn.
Nguyên Chiến nhìn thấy ánh mắt hắn thì chậm rãi buông tay.
Nghiêm Mặc duỗi ngón tay chạm vào cái khay bạc, nhưng khi sắp chạm tới thì chỉ trong nháy mắt, một sợi xúc tu vọt ra quất vào ngón tay hắn, tiếng gào của Dobino cũng đồng thời truyền đến từ bốn phương tám hướng: “Đừng đụng vào! Đừng cho nó máu!”
Nghiêm Mặc nhanh chóng thu tay lại.
Xúc tu thòi ra từ bậc thang quơ quơ với Nghiêm Mặc.
Âm thanh truyền vào đầu Nghiêm Mặc lại lần nữa vang lên: “Giao một giọt máu, nếu không mi sẽ mất cơ hội thí luyện.”
“Dù có nghe thấy cái gì, cũng đừng làm theo lời nó!” Tiếng của Dobino trở nên rõ ràng hơn.
Nghiêm Mặc hỏi: “Dobino, cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang xâm nhập hệ thống nơi này, đây là khu sinh hoạt và khu thí luyện, từ khi chúng nó tách ra khỏi chủ thể, hệ thống nơi này đã biến thành một hệ thống độc lập, xem ra khi đó có người còn sống. Mặc, cho tôi một chút năng lượng, nơi này có quá ít năng lượng.”
Xúc tu vươn ra với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc không từ chối, đưa cho nó một ít năng lượng sinh mệnh.
Tiếng của Dobino đột nhiên hoạt bát hơn: “Ha ha! Có cái này thì nó chắc chắn không đánh lại tôi rồi. Cho tôi ba mươi… không, mười lăm phút, tôi sẽ tiếp quản hết thảy nơi này. Trong lúc đó, các cậu đừng lộn xộn! Không được chạm vào bất cứ thứ gì!”
Xúc tu và khay bạc cùng trở về vị trí ban đầu, âm thanh truyền thẳng vào đầu Nghiêm Mặc cũng biến mất.
“Cái thí luyện này là sao? Bây giờ cậu có tiện trả lời không?” Nghiêm Mặc hỏi với không khí.
Nguyên Chiến và lão vu đều nghe thấy tiếng của Dobino, Nguyên Chiến còn đỡ, lão vu lại mê mang mờ mịt.
Tiếng của Dobino vang lên: “Thí luyện chỉ là một âm mưu, chủ yếu là để nghiệm chứng gien của người tới. Nếu người tới là gia tộc Bàn A, bọn họ chỉ cần trả lời một vài câu hỏi đơn giản là có thể thông qua thí luyện, rồi có được quyền khống chế nơi này. Nếu người tới là con cháu của kẻ bị thí nghiệm như thành chủ Không Thành thì sẽ nhận một vài thí luyện thật sự, người qua cửa sẽ bị tẩy não, sau đó trở thành người thủ vệ nơi này, một vài người thông minh có thể tiếp thu tri thức hệ thống hơn, để bọn họ giúp sửa chữa và kết nối liên lạc, phá tín hiệu bị phong tỏa, truyền tin về cho gia tộc Bàn A.”
“Vậy nếu không phải hai loại người đó thì sao?”
“Thì chết, hoặc là bị khống chế. Đại Vu kia, ông tốt nhất là chớ có lộn xộn.”
Hồn thể của ông lão cứng đờ.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nhìn ông ta.
Lão Vu run rẩy hỏi: “Mi là ai? Mi đã làm gì thần?”
Âm thanh kia nghe như tiếng của con nít, đứa con nít đó đang có ý đồ giết thần, ông ta có thể cảm giác được thần đang rên rỉ.
Dobino như tới giai đoạn căng thẳng, một lát sau mới trả lời: “Nơi này không có thần. Đại Vu kia, ông cho rằng vì sao tộc nhân của ông lại ‘quên’ đi sứ mệnh của mình? Vì sao cho tới bây giờ chỉ có ông là đến được nơi này và trở thành người chỉ đường?”
“…Vì sao?”
“Bởi vì tổ tiên ông từ khi phát hiện ra thần ở nơi này vẫn không tìm được ‘người được chọn’ mà mình muốn tìm, mặt khác, người thí luyện… Dưới tình huống tổ tiên các ông không được tiếp xúc nhiều với người ngoài, thì người tham gia thí luyện nhiều nhất chính là tộc Cao Sơn Động các ông, khi các chiến sĩ cường đại nhất của nhiều thế hệ trong tộc ông tiến vào hồ nước thí luyện mà không hề trở về, Đại Vu lại đoản mệnh, trong tộc ông cuối cùng cũng có một vị Đại Vu cơ trí, ông ta dừng sứ mệnh chỉ đường, không cho tộc nhân của mình tiến vào thí luyện, do đó tộc ông mới có thể kéo dài mấy ngàn năm.”
“Mi nói cái gì!” Lão vu không tin Dobino, sao thần có thể lừa ông ta?
Dobino thật tàn nhẫn mà nói tiếp: “Bởi vì tổ tiên ông không tiếp tục sứ mệnh chỉ đường, hệ thống nơi này cũng không còn năng lượng, năng lượng dự trữ vốn đã không nhiều, năng lượng thay thế mà tộc nhân của ông có thể tìm tới cũng ít đến đáng thương, trước kia đều là các ông dùng sinh mệnh chính mình và dã thú để hiến tế và cung cấp cho hệ thống. Sau đó hệ thống không còn năng lượng, nên chỉ có thể duy trì mức vận hành cơ bản nhất, nó chỉ có thể thu hút một ít năng lượng tàn dư, tỷ như linh hồn vừa mới chết. Nhưng đại đa số linh hồn sau khi chết đều không thể giữ lại, đây cũng là nan đề không thể giải quyết của tộc Luyện Cốt trong suốt nhiều năm.
Không có ý thức hoàn chỉnh, cho dù có ‘hào quang của thần’ thì cũng không thể bắt những linh hồn tàn dư đó làm việc cho nó. Nhiều năm như vậy, linh hồn có thể duy trì được ý thức hoàn chỉnh để đến nơi này chỉ có mình ông, mà ông sở dĩ có thể duy trì được ý thức hoàn chỉnh không phải vì thần thương yêu ông, mà là vì ông phải chịu nổi khổ tra tấn và diệt tộc, bởi vì ông không cam lòng. Cảm xúc mãnh liệt cũng là một trong những phương pháp để duy trì ý thức tạm thời.”
Lão vu không hiểu cái gì là hệ thống, ông đoán có lẽ là tên của ngụy thần kia. Khi biết sự thật, ông phát hiện mình không hề đau khổ hay thương tâm, chỉ là có chút thất vọng, ông cho rằng sứ mệnh của mình rất quan trọng, kết quả…
“Sứ mệnh của ông quả thật rất quan trọng, sứ mệnh này vẫn luôn diễn ra và bắt đầu từ tộc Luyện Cốt. Có điều, hành tinh này phát triển quá chậm, chờ khi tộc Luyện Cốt rời khỏi đông đại lục, tộc Cao Sơn Động các ông không khác gì dã nhân, các ông không thể rời khỏi bộ tộc quá xa, các ông không tiếp xúc được với người ngoài nhiều, các ông không thể truyền tin tức ra ngoài, nên mới khiến ‘thí luyện’ hoang vắng. Vốn dĩ, dựa theo tính toán của nó, nơi này hẳn là cứ cách một thời gian sẽ có người đến thí luyện, hoặc có người hiến tế năng lượng cho nó, tiếc là nó tính toán tốc độ phát triển của hành tinh này không chính xác, cũng không nghĩ tới tộc Luyện Cốt lại bại trận, thậm chí còn không thể không bỏ thánh địa lại mà trốn sang đại lục khác.”
Nghe Dobino nói tới đây, Nghiêm Mặc cũng không khỏi cảm thán: “Có lẽ hành tinh này thật sự được thần phù hộ, có lẽ hành tinh này là ý chí, là kỳ vọng của mười hai cổ thần. Nếu thật sự để hệ thống nơi này có được năng lượng và nhân lực cuồn cuộn không ngừng, vậy năm mươi ngàn năm sau, có lẽ nó đã sớm truyền tin ra ngoài, hành tinh này cũng đã sớm đổi chủ.”
Dobino không nói nữa, mười lăm phút nháy mắt đã trôi qua.
“Được rồi.”
Khi Dobino nói ra hai chữ này, tộc Luyện Cốt đứng trên bậc thang biến mất, bao gồm cả bậc thang.
Đỉnh thần điện nguy nga cũng sụp đổ.
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều nghe thấy tiếng máy móc vang lên, bên dưới có cái gì đó đang được dựng lại.
Bọn họ đứng yên không nhúc nhích, lão vu thì bay lên.
Bậc thang dưới chân biến thành bùn đất màu đen, không trung mông lung trên đỉnh biến thành bóng tối nhìn không thấy giới hạn.
Ánh đèn sáng lên ở nơi xa, một chiếc phi thuyền vũ trụ có hai sừng, ở giữa phồng lên, trông như một cái đầu trâu xuất hiện trước mặt hai người một hồn.
Phi thuyền kia cực lớn, chiều cao ước chừng ba ngàn mét, chiều rộng không tính bề rộng của hai sừng hai bên thì ít nhất cũng chừng hơn sáu ngàn mét.
“Gia tộc Bàn A có sừng á? Là hai sừng?” Trong đầu Nghiêm Mặc chợt lóe một tia sáng.
Dobino hăng hái bay ra từ trong phi thuyền, đến trước mặt Nghiêm Mặc líu lo không ngừng: “Trả lời chính xác! Khen thưởng một phần xác phi thuyền có thể bay!”
“Chẳng trách tộc Luyện Cốt xem bọn họ là thần, hóa ra là hai người đều có sừng, mà tộc Luyện Cốt là một sừng, còn gia tộc Bàn A là hai sừng.” Nghiêm Mặc sờ sờ đầu mình, cảm khái.
Nguyên Chiến khá là tò mò: “Cái đầu trâu này có thể bay?”
Dobino đưa ra đáp án chắc chắn: “Có thể bay. Phần lớn phi thuyền đế quốc của gia tộc Bàn A trong thiên hà được thiết kế kiểu này, để đảm bảo các bộ phận của phi thuyền sau khi bị hư tổn có thể thoát khỏi hệ thống chủ hoặc là tự sửa chữa đơn độc, không ảnh hưởng đến các bộ phận khác. Khu sinh hoạt và khu thí luyện là nơi tách khỏi phi thuyền sớm nhất, mức tổn hại không lớn, tính đến bây giờ được bảo trì khá hoàn chỉnh, chỉ cần có đủ năng lượng là có thể bay. Mặc, cậu có mang theo máy chuyển đổi năng lượng không?”
“Có.”
“Thật tốt quá! Chút nữa sau khi tiến vào phi thuyền, cậu dùng nó đổi một ít năng lượng, có lẽ đổi năng lượng trong một trăm viên nguyên tinh tệ cấp năm là có thể sửa chữa xong cho phi thuyền và bay đến Cửu Nguyên.”
“Đây là đâu? Còn cái núi Đầu Trâu kia?”
“Kỳ thật núi Đầu Trâu chính là chiếc phi thuyền này, mới đầu chỉ là muốn ngụy trang, không để các cổ thần ở đây phát hiện ra và phá hủy, sau một thời gian dài, bên trên có quá nhiều đất, liền hình thành núi Đầu Trâu bây giờ.” Dobino trả lời.
“Chúng ta dời chiếc phi thuyền này đi, chẳng phải ngọn núi này sẽ sụp?”
“Đó là chuyện không có cách nào ngăn.”
Nguyên Chiến nhíu mày: “Thù Nghệ có thể dò xét ra kim loại, tôi cũng có thể, nhưng vì sao tôi không cảm nhận được dưới lòng đất có gì khác thường?”
“Thân tàu đã được ngụy trang. Đây là kỹ năng bảo mệnh cơ bản, các phi thuyền cao cấp đều có kỹ năng ngụy trang như đồng hóa với địa phương hoặc tạo ảo ảnh, ngoài ra còn có kỹ năng dịch chuyển không gian không xịn mấy. Dù các cậu biết bên dưới núi Đầu Trâu có cái gì đó, nhưng khi có kỹ năng ngụy trang và dịch chuyển không gian, thì các cậu có khai quật như thế nào, dù có đào xuyên quả núi cũng chỉ thấy được đến thế, chờ khi các cậu vừa đi, tất cả sẽ khôi phục lại nguyên dạng.”
“Phi thuyền sinh vật?” Hai mắt Nghiêm Mặc sáng rực lên.
Dobino khen: “Không sai. Có điều phi thuyền sinh vật là kỹ thuật mới được phát minh lúc ấy, chiếc phi thuyền này vẫn chưa thể gọi là phi thuyền sinh vật, chỉ có thể nói nó bằng được một chút mà thôi, đây cũng là lý do mà gia tộc Bàn A để ý tới kim loại hoạt tính trên hành tinh này như vậy, kim loại hoạt tính là nguyên liệu vô cùng quan trọng trong việc chế tạo vũ khí sinh vật. Mặc, nếu để gia tộc Bàn A biết cậu đã nghiên cứu ra vu khí sinh vật…”
“Cách nhiều năm như vậy, nói không chừng bọn họ cũng đã nghiên cứu ra thì sao?”
Dobino trầm mặc trong chốc lát, vẫy vẫy xúc tu: “Không, hành tinh này không giống vậy, năng lực của cậu cũng không giống, đặc biệt là năng lượng sinh mệnh mà cậu nắm giữ. Vu khí mà cậu nghiên cứu ra, dù còn rất thô, nhưng nó chính là vật sống, thật sự có sinh mệnh, còn có thể kết nối tinh thần với người sử dụng. Cái mà gia tộc Bàn A nghiên cứu ra chỉ là thứ sơ sài bên ngoài, vì bọn họ thiếu vật mấu chốt nhất.”
“Trong khu sinh hoạt và khu thí luyện này có tư liệu nghiên cứu của gia tộc Bàn A không?”
“Không có nhiều. Cơ mà cậu đã có tôi nha, tôi mới là quý nhất.”
Nghiêm Mặc cười rộ lên, ôm lấy Dobino đang nhào qua, sờ sờ nó: “Không sai, cậu mới là quý nhất. Cậu có các tư liệu liên quan đến vũ khí sinh vật của gia tộc Bàn A không?”
“Có, trước kia cậu không nói mình muốn nên tôi đợi sửa sang lại hết rồi đưa cho cậu. Mặt khác, khu sinh hoạt và khu thí luyện tuy không có nhiều tư liệu quý giá, nhưng… nơi này có thứ quý giá mà các xác phi thuyền khác không có.”
“Là cái gì?” Nghiêm Mặc thuận miệng hỏi.
Dobino nhấn mạnh từng chữ một nói: “Cổng đăng nhập mạng thiên hà.”
Kỳ thật ngoại trừ cổng đăng nhập mạng thiên hà, trong cái phi thuyền đầu trâu này còn có rất nhiều thứ quý giá khác.
Có lẽ khu sinh hoạt đã suy xét đến việc có con nít lên tàu, nên nơi này có hệ thống giáo dục hoàn chỉnh, cho dù không đăng nhập vào mạng thiên hà, thì hệ thống trên phi thuyền cũng sẽ dạy những tri thức cơ bản nhất, chỉ cần sử dụng mạng của phi thuyền là có thể nhận các kiến thức không khác trường học là bao.
Nếu thành chủ Không Thành và con cháu của các vật thể thí nghiệm may mắn tiến vào nơi này, lại may mắn thông qua khảo hạch, thì bọn họ sẽ được học các loại tri thức dựa theo hướng dẫn của phi thuyền.
Mà khu thí luyện tồn tại là vì chiến sĩ.
Đồng dạng, dù không đăng nhập vào mạng thiên hà, chỉ cần đủ năng lượng, thì khu thí luyện trên phi thuyền kỳ thật giống như khu huấn luyện chiến sĩ, hệ thống khu huấn luyện có nhiều khóa huấn luyện chuyên môn, còn có rất nhiều khu mô phỏng chiến trường và chiến đấu.
Người thí luyện tiến vào phi thuyền sẽ nhận thí luyện ở chỗ này và được đánh giá thành tích.
Nghiêm Mặc còn đỡ, sau khi tiến vào phi thuyền dưới sự chỉ dẫn của Dobino mà trở nên quen thuộc, biểu cảm trên mặt không có bao nhiêu thay đổi.
Nhưng Nguyên Chiến và lão vu thì khác, Nguyên Chiến còn có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh, nhưng lão vu thì đã sớm hoa mắt, miệng không ngừng hô to ‘thần tích’.
“Cái này là cổng đăng nhập mạng thiên hà?” Nghiêm Mặc tiến vào gian nghỉ ngơi dành cho thuyền trưởng, dựa theo hướng dẫn của Dobino mà ấn cái nút trên vách tường, một chiến giường thoạt nhìn rất thoải mái bắn ra, dưới gối đầu có một sợi dây nhỏ, lôi ra thì là một chiếc lá mỏng.
“Rồi, cậu dán chiếc lá mỏng này lên trán, nó sẽ tự động kết nối với hệ thần kinh của cậu, nếu nó nói cậu là người đăng nhập hợp pháp, thì cậu có thể an toàn đăng nhập mạng thiên hà.”
“Thứ này không ràng buộc người sử dụng?”
“Có hình thức ràng buộc, nhưng không phải là trói, các phương tiện như thế này trong phi thuyền đều không phải hình thức trói. Mặt khác, nút để đăng nhập vào mạng thiên hà sẽ căn cứ theo mục đích sử dụng nên độ thoải mái khác nhau, hình dạng cũng không giống nhau, tỷ như khu trò chơi có mũ giáp để đăng nhập, cái này có thể giúp người chơi dễ chìm vào bối cảnh chiến đấu và trò chơi. Mà khu thí luyện thì càng thêm tiên tiến và toàn diện, là kiểu khoang thuyền, có thể kết nối hệ thần kinh toàn thân vào mạng thiên hà, đảm bảo cậu rèn luyện trong mạng thiên hà sẽ nhận được hiệu quả ở thực tế.”
“Bây giờ tôi có thể sử dụng không?” Nghiêm Mặc còn nhớ rõ người đàn ông sừng rồng kia từng nói với hắn khi đăng nhập vào mạng thiên hà cần có thân phận hợp pháp, tức là nền văn minh của người sử dụng phải được đăng ký trong nền văn minh thiên hà.
“Không thể.” Quả nhiên, Dobino chỉ dùng một câu đã phá tan mộng đẹp của Nghiêm Mặc: “Người đăng nhập phi pháp sẽ bị mạng thiên hà phát hiện, một khi phát hiện, nó chẳng những đá cậu ra khỏi mạng thiên hà, mà có khả năng còn gây tổn hại đến não bộ của cậu.”
“Vậy nếu tôi muốn đăng ký hành tinh này vào nền văn minh thiên hà để đăng nhập vào mạng thì phải làm thế nào?”
“Vì điều này, mạng thiên hà có quy định đặc biệt. Đầu tiên, cậu phải tìm được cổng đăng nhập vào mạng, cái này chúng ta đã có. Thứ hai, khi cậu đăng nhập cần xin thân phận du khách đến từ nền văn minh mới, phải kê rõ thông tin về nền văn mình mà cậu đăng ký. Thứ ba, làm du khách của nền văn minh mới, cậu vẫn chưa thể tự do sử dụng mạng thiên hà, trước hết cần tham gia khảo hạch của mạng thiên hà, cậu sẽ được chọn cấp bậc khảo hạch văn minh. Thứ tư, chờ khi cậu qua được khảo hạch, nền văn minh của cậu vẫn chưa thể lập tức đăng ký cấp bậc văn minh, mạng thiên hà sẽ phái người kiểm duyệt tới xét duyệt trình độ văn minh của thế giới cậu, chỉ khi người kiểm duyệt đánh giá là đủ tư cách, thì trình độ văn minh của thế giới cậu mới được mạng thiên hà thừa nhận. Khi đã được thừa nhận, thân phận du khách mạng thiên hà của cậu cũng sẽ chuyển thành thân phận hợp pháp chính thức.”
Dobino lại nói: “Vì phòng ngừa gian lận, và vì để công bằng, người kiểm duyệt do mạng thiên hà phái ra sẽ không công khai tiếp xúc với người đăng ký.”
Nghiêm Mặc còn một vấn đề chưa rõ: “Chỉ có một cơ hội thôi ư?”
“Không, thân là du khách, cậu có vô số lần để khảo hạch. Nhưng thân phận du khách chỉ có thể tham gia khảo hạch, còn bất cứ công năng khác của mạng thiên hà, cậu đều không thể sử dụng.”
“Hiểu rồi.”
“Có lẽ tôi có thể thay thế cậu tham gia khảo hạch.” Dobino bỗng nhiên nói: “Bây giờ tôi cũng coi như là sinh mệnh có trí tuệ, không phải là trí thông minh nhân tạo nữa. Nhưng nếu tôi qua được khảo hạch, khi người kiểm duyệt tới nơi này phát hiện trình độ văn minh không bằng với trình độ khảo hạch của tôi, thì cũng không qua được, còn dễ làm bại lộ thực lực của chúng ta và rước nhiều kẻ tham lam tới hơn.”
“Văn minh sơ cấp thì sao chứ?”
“Không phải văn minh sơ cấp, muốn được mạng thiên hà bảo hộ và có quyền độc lập thì phải đạt từ cấp một trở lên. Về phần sơ cấp và cấp một là sao, có gì khác nhau, chút nữa cậu đăng nhập vào hệ thống dạy trẻ sẽ biết.”
“Vậy Cửu Nguyên chúng ta bây giờ có tính là văn minh sơ cấp không?”
“Có.”
“Xem ra chúng ta phải cắm đầu mà phát triển, chờ khi nắm chắc thành công thì hẵng đăng ký văn minh cấp một.”
Cứ như vậy, hai người một hồn tạm thời dàn xếp xong xuôi chuyện sau này trong phi thuyền.
Nghiêm Mặc giao toàn bộ quyền điều khiển phi thuyền cho Dobino —— dù hắn muốn học thì cũng không thể học trong một thời gian ngắn được, còn không bằng phân công nhau hợp tác, hắn học kiến thức giáo dục cho trẻ em trong khu sinh hoạt, Nguyên Chiến thì tới khu thí luyện bắt đầu làm quen với phương thức chiến đấu của nền văn minh khác từ cấp thấp nhất.
Dobino vừa chuyển đổi năng lượng vừa quấn lấy lão vu mà bay bay, khoe khoang đủ loại văn minh trong thiên hà cho lão nghe.
Lão vu… chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới quan của mình đã long trời lở đất!
Dobino và Nghiêm Mặc giữa chừng còn ra ngoài một chuyến, báo cho tất cả các sinh vật trong núi rời đi, và nói mấy đứa nhỏ cách xa núi Đầu Trâu ra.
Nửa tháng sau, thời gian hẹn với mấy đứa nhỏ đã tới.
Giữa trưa hôm nay, mấy đứa nhỏ và nhóm quân Mặc đang ở khu bình nguyên cách xa núi Đầu Trâu, lo lắng đợi thủ lĩnh và tư tế trở về, Cửu Phong đã vài lần muốn bay qua núi Đầu Trâu tìm hai người, nhưng đều bị Nghiêm Tiểu Nhạc kéo về.
Các bộ tộc sống trong vùng núi này đều giống như ngày thường, chỉ có bộ tộc cá biệt nào ở gần phạm vi núi Đầu Trâu là cảm thấy núi Đầu Trâu hôm nay thật an tĩnh, tất cả chim thú và côn trùng tựa như đều đã rời khỏi núi Đầu Trâu. Ngay cả những người thật sự sinh sống trong khu vực này hoặc đã bị người Đỉnh Việt bắt, hoặc là đã chạy thoát, khiến phạm vi ba trăm dặm quanh núi Đầu Trâu không có một bóng người.
Đột nhiên! Một trận động đất nhỏ truyền đến từ dưới lòng đất.
Chim thú là những sinh vật nhạy bén với tự nhiên nhất là những sinh vật đầu tiên phát hiện ra bất thường, tất cả đều xôn xao.
Động đất bắt đầu trở nên rõ ràng, bộ tộc dã nhân nằm ngoài ba trăm dặm cũng cảm thấy chấn động nhỏ.
Chấn động xảy ra liên tục, các bộ tộc dã nhân tụ tập lại cùng nhau, nhao nhao hỏi tộc trưởng hoặc vu giả tộc mình đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì động đất không quá mạnh nên mọi người không sợ lắm.
Mấy đứa nhỏ và quân Mặc cách núi Đầu Trâu gần nhất là cảm nhận rõ nhất, tất cả đều đứng dậy, đồng thời chuẩn bị tốt để nhanh chóng rút lui.
“Ầm!” Một trận động đất thật lớn lấy núi Đầu Trâu làm trung tâm mà lan ra bốn phương tám hướng!
Đại Vu Triết Lê của Đỉnh Việt đã cách xa vạn dặm hai mắt bỗng nhiên trắng dã, gã cảm thấy trong một khoảnh khắc mình đã nhìn thấy cái gì đó, nhưng bây giờ bên cạnh gã không có nước, điều này khiến gã không cách nào thấy rõ được dự báo của thần.
“Đưa ta tới ao thánh!” Triết Lê hạ lệnh.
Thù Nghệ đang nói chuyện với thủ hạ ngẩng đầu, thấy hai mắt Triết Lê biến đổi, mặc kệ hắn có ý kiến gì với Triết Lê, lúc này hắn không có bất cứ chần chờ nào, lập tức gọi hai người, bảo bọn họ đưa Đại Vu đến ao thánh.
Vu Tượng đang ở Cửu Nguyên dạy học cho bọn nhỏ cũng bỗng nhiên giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời ngoài cửa sổ trong veo.
Ngay cả tộc Tùng sống trong dãy núi Nạp Xá Nhĩ, cách núi Đầu Trâu rất xa cũng cảm giác được.
Tộc Tùng không thích náo nhiệt giống tộc Phong, bọn họ luôn an tĩnh như vậy, Tư Duy Ba hỏi: “Động đất à? Hình như cách chúng ta không xa.”
Lão Tát Mã tộc Tùng rút rễ ra khỏi đất, bước lên đỉnh núi, nhìn ra phía xa.
Quân Mặc đứng cách núi Đầu Trâu gần nhất là có phản ứng lớn nhất, cả đám đều ngã rạp.
Cửu Phong biến to, quắp Vu Quả và Tô Môn có giá trị vũ lực thấp nhất bay lên.
Tiểu Hắc và Nghiêm Tiểu Nhạc lập tức chỉnh đốn lại quân Mặc, nâng những người té ngã lên, dẫn bọn họ nhanh chóng lui ra nơi xa hơn.
“Ầm! Ầm!”
Lại là hai tiếng vang trầm đục vang lên cực lớn, đất ở phụ cận núi Đầu Trâu bắt đầu cuộn lên như sóng.
“ẦM!”
Một tiếng cuối cùng, một con quái vật khổng lồ đột nhiên chui lên từ mặt đất, rất nhiều đất đá rơi xuống, quái vật khổng lồ trông như cái đầu trâu chui ra khỏi núi, dần bay lên trời.
“Trời ạ! Đó là cái gì?!” Dù là chủng loại nào, chỉ cần nhìn thấy phi thuyền liền dùng ngôn ngữ của tộc mình mà hô lên.
Quân Mặc và mấy đứa nhỏ ngẩng đầu, miệng há to, mắt trợn tròn.
Cửu Phong kêu to khặc khặc đầy hưng phấn, xách theo hai đứa nhỏ bay qua. Những người khác căn bản không kịp ngăn cản nó.
“Có muốn tàng hình không?” Dobino điều khiển phi thuyền hưng phấn kêu.
Nguyên Chiến không đợi Nghiêm Mặc trả lời đã khí phách nói: “Không cần! Chúng ta cứ như vậy bay về đi! Cho bọn người Đỉnh Việt tức chết.”
Nghiêm Mặc cười ha ha, không tàng hình thì không tàng hình, Cửu Nguyên đúng là có những lúc cần công khai thực lực.
“Không bằng lộ trình đi viếng thăm sau đó chúng ta dùng chiếc phi thuyền này làm tọa giá và doanh địa đi? Dobino, có thể viết lên thân thuyền bốn chữ liên minh Cửu Nguyên không?” Nghiêm Mặc hỏi.
Nguyên Chiến vui vẻ đồng ý, hắn còn ước gì như thế, tốt nhất là khiến kẻ khác phải hâm mộ đố kỵ hận đến mức tròng mắt rớt hết ra ngoài mới tốt! Tưởng tượng đến cảnh bọn người Đỉnh Việt sẽ căm tức và hối hận ra sao, Nguyên Chiến liền cảm thấy cả người sảng khoái, sướng còn hơn mùa hè ăn kem!
Dobino giơ xúc tu lên, tỏ vẻ chuyện này không thành vấn đề.
Cửu Phong nhào qua, Vu Quả và Tô Môn bị tốc độ của nó làm cho mặt biến dạng cả.
Dobino và Nghiêm Mặc cũng thấy Cửu Phong biến lớn, liền mở cửa ra, Nghiêm Mặc nói: “Cửu Phong, vào đây.”
Cửu Phong hưng phấn muốn chết mà vọt vào phi thuyền.
Dobino tiếp tục điều khiển phi thuyền bay về phía quân Mặc, lúc này Vu Quả và Tô Môn đã thở lại được, đang đuổi đánh Cửu Phong, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thì đứng trên phi thuyền cố gắng khôi phục lại môi trường sinh thái và địa hình bị phá hư.
Nghiêm Mặc không muốn bị sách hướng dẫn trừng phạt, nên chỉ có thể nỗ lực rồi lại nỗ lực, chờ Nguyên Chiến cắm cây cối vào đất lại, hắn liền rải năng lượng sinh mệnh khắp mặt đất, cho những cây cỏ đó có thể mau chóng khôi phục.
Cũng may các loài chim thú trùng có thể dời đi hắn và Nguyên Chiến đều đã dời đi trước, loài nào chưa đi thì hắn và Nguyên Chiến có thể cứu được sẽ cứu, cố gắng để các sinh vật ở đây không vì việc làm của bọn họ mà mất mạng.
Phá hủy thì dễ, dựng lại mới khó.
Khi quân Mặc và mấy đứa nhỏ hoan hô nghênh đón phi thuyền tới, thì hai vị đại nhân hãy còn đang bận rộn.
Rất kỳ quái, quân Mặc và mấy đứa nhỏ thấy phi thuyền đến mà chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn nhận định thần tích này nhất định có liên quan đến Đại Tư Tế và thủ lĩnh đại nhân vĩ đại bọn họ, chờ Cửu Phong khặc khặc kêu to lao ra từ trong phi thuyền, vậy thì càng khẳng định.
Cửu Phong hưng phấn quá mức, không đợi phi thuyền đáp xuống, đã vui vẻ quắp mấy người lên khỏi mặt đất thảy vào trong phi thuyền. Cứ thế tới lui mấy bận, phi thuyền còn chưa đáp xuống thì quân Mặc chỉ còn lại một nửa.
Mà tất cả nhân loại và phi nhân loại bị thảy vào phi thuyền đều có vẻ mặt: Lạy Tổ Thần! Bọn họ tiến vào thần điện trong truyền thuyết sao?