Dịch Giả: cuocsongcu.
Đường lão gia tử âm trầm nghiêm mặt, đứng trên bậc cửa, ánh mắt chớp động, mơ hồ có một tia khát vọng, và phải thật vất vả lắm mới tìm ra được một chút manh mối mà cũng chẳng biết đó có tính đó là manh mối không nữa. Đường lão gia tử đã gấp không kịp đợi nữa rồi, ban ngày đã gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng hiện giờ Đường lão gia tử tính toán không tiếp tục chờ nữa, mà màn đêm vừa buông xuống, tất cả cao thủ Đường gia đã tập kết!
Hai trăm bốn mươi sáu người!
Hai vị cao thủ Địa Huyền trung giai, bốn vị Ngọc phẩm Huyền giả, mười hai vị Kim phẩm, ba mươi sáu danh Ngân phẩm Huyền giả, mấy người còn lại, cũng đều là cao thủ cửu phẩm Huyền khí đỉnh phong. Vì vậy lần hành động này, lão gia tử Đường Vạn Lý đã mang tất cả cao thủ Đường gia trong ngoài kinh thành tập trung tại nơi này!
Thời gian ngắn ngủi không đến một buổi chiều, Đường lão gia tử đã có thể triệu tập lực lượng mạnh nhất trong khả năng lão, và đó cũng là toàn bộ gốc rễ của Đường gia!
Lần này hành động, nhất định không được thất bại!
- Hành động hôm nay có mục tiêu là Bắc Thành bang!
Đường Vạn Lý âm trầm nhìn chung quanh một vòng:
- Chú ý! Phàm là người trong Bắc Thành bang thì không thể để cho tên nào chạy thoát! Đặc biệt là đường chủ Bắc Thành bang cùng các nhân vật cao cấp! Không được giết hại, không được để sót, tất cả phải bắt sống! Nghe rõ cả chưa?
- Nghe rõ!
Mọi người cùng nhau trả lời. Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà đối phó với Bắc Thành bang, và cũng chẳng hiểu sao lại phải mang lực lượng lớn như thế này đối phó với một cái bang phái rắm chó nhỏ bé như Bắc Thành bang, điều này có vẻ có chút khoa trương, nhưng khi trông thấy sắc mặt âm trầm của Đường Vạn Lý, bất kể một ai cũng không dám nói nhiều!
- Lần này hành động do đích thân lão phu chỉ huy, nếu có bất kì tên thủ hạ nào ở Bắc Thành bang chạy thoát thì các ngươi hãy tự xách đầu tới gặp ta đi!
Đường lão gia tử hạ mệnh lệnh xuống, chậm rãi nhìn quét một vòng, thấy thần sắc mọi người ban đầu thờ ơ khi nghe tấn công vào Bắc Thành bang nay lại cẩn thận như gặp đại địch, Đường lão gia tử vung tay lên:
- Xuất phát!
Hai trăm bốn mươi sáu người mặc hắc y, vô thanh vô tức hướng ra ngoài cửa đi tới. Áo choàng màu đen của Đường lão gia tử phiêu phất trong gió đêm, sải bước đi xuống bậc cửa, tuy lão đã già nhưng vẫn quắc thước, nhìn kĩ lại thấy mỗi một bước đi đều bộc lộ độ trầm ổn cho thấy hành động buổi tối hôm nay là quyết tâm chưa từng có từ trước đến nay.
- Chậm đã…. Cháu cũng đi.
Theo tiếng, trong nội viện lao ra một bóng người bị bao bọc bởi một miếng vải đen chuyên để bọc thịt heo, đó chính là Đường Nguyên, hình dáng hắn căn bản là không thích hợp cho việc đi đêm cho nên người này căn bản không có y phục dạ hành, lại khăng khăng muốn đi chung để góp vui, với thân hình quá cỡ kia cuối cùng hắn mới kiếm được miếng vải đen để đi theo.
- Quay trở về đi!
Nhìn đống thịt đang lăn tới, Đường lão gia tử tức giận, bay lên đá một cước. Một tiếng hét thảm, Đường Nguyên hơn bốn trăm cân thân thể tròn vo bay vào cửa phòng như quả gôn bị đánh, làm cho cánh cửa của phòng bị đụng vào sập đến nửa bên, rồi xoạt một tiếng, miếng vải kiên cố bị xé rách mở rộng ra, lộ ra mông trắng bóng cùng với đùi, cả người nằm sấp xuống, tay chân vẫn cử động được, hơi xoay người hai tay huơ trên không trung vài cái, thấy không có chỗ bám, liền lăn trên mặt đất hai vòng, bám vào cửa mới đứng lên được, mặt xám mày tro nhìn hướng ra ngoài cửa, một mảnh tối om, một bóng người cũng không thấy…
Trong bóng đêm đen mịt, một tòa trạch viện lớn, nơi này chính là tổng đà Bắc Thành bang.
Đường lão gia tử râu bạc trắng tung bay, trầm lặng bình tĩnh bố trí nhân thủ, với trăm vị Huyền giả tu sĩ cao cấp, vây chặt cả tòa đại trạch viện. Mỗi người bình tức tĩnh khí, không dám phát ra thanh âm nào, mà lẳng lặng chờ đợi Đường lão gia tử hạ lệnh.
Mặt khác hơn một trăm người còn lại, Đường lão gia tử đã chia bọn họ làm bốn tổ, phân biệt canh ở bốn cửa của Bắc Thành bang, cùng với các địa phương lệ thuộc vào Bắc Thành bang như đổ trường sòng bạc, thậm chí mỗi một nhà trong Bắc Thành bang cũng bị vây lấy!
Đường lão gia tử đơn giản chỉ muốn một khi đã động thủ thì tất cả từ trong ra ngoài phải lưu lại, một lưới phải bắt hết! Thời khắc cuối cùng mới thu thập tổng đà Bắc Thành bang này! Hiện tai hơn một trăm vị Huyền giả cao cấp đang tập trung tại đại trạch viện, người bên trong đã là cá trong chậu! Tuyệt đối không có hy vọng đào thoát.
Xuất một trảo nhất định phải bắt trúng!
Ngoài ra, còn có thể dùng phương thức độn dao nhỏ giết người, dò xét một chút thái độ Bắc Thành bang, nếu Bắc Thành bang án binh bất động, mặc cho xử trí, thì việc trộm ở Đường phủ cùng Bắc Thành bang không quan hệ, nhiều lắm cũng chỉ là sự tình vụn vặt. Nhưng nếu bọn chúng liều chết đấu tranh, cá chết lưới rách thì như vậy, Đương lão gia tử biết mình đã bắt được con cá lớn.
Cho tới bây giờ, Đường lão gia tử đối với tin tình báo Đường Nguyên cung cấp vẫn duy trì tính hoài nghi như ban đầu, thậm chí là có thái độ phi thường hoài nghi:
" Quân đại thiếu gia Quân Mạc Tà phát hiện ra manh mối còn Đường thiếu gia về báo tin…. Điều này…… điều này nói như thế nào đi nữa, độ tin cậy thật sự là quá thấp! Nói ra ai tin đây!"
Ai, cũng chỉ trách lão phu hồ đồ, chẳng chịu suy nghĩ cứ nhắm mắt làm bừa! Thôi, coi như là vì dân trừ hại. Chỉ có điều, nếu sau này mà biết hai đại thiếu gia hợp lại lừa mình, đơn thuần vì lời nói báo thù riêng cho dù có Quân Chiến Thiên ngăn cản che chở, lão phu cũng nhất định cũng sẽ bắt Quân Mạc Tà cùng với Đường Nguyên lại rồi đánh một trận, đánh Quân Mạc Tà thành mập mạp, đánh Đường Nguyên thành người gầy! Làm cho hai tên trao đổi thân hình cho nhau, hừ hừ!
Đường lão gia tử sắc mặt âm trầm bất định, ngầm nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn vào cái ngỏ hẻm, số lượng tù binh bị trói như chiếc bánh đang dần tăng lên. Trong lòng Đường lão gia tử thở dài một hơi, thậm chí hiện giờ lão đã muốn phi ngay về nhà chuẩn bị giáo huấn hai vị đại thiếu gia này. Lá gan của hai tên này quả không nhỏ: Từ khi vây chặt cửa đại trạch viện này, tất cả người từ trong ra ngoài toàn bộ đều đã bị bắt, rồi lập tức phong bế tin tức trói tay chân chặn miệng ngay tại nơi này. Mà số người cũng đã không ít thì lẽ ra bên trong phải có phản ứng chứ, nhưng cho tới bây giờ, bọn chúng lại không có chút động tĩnh gì khác thường cả, lâu như vậy xem ra Bắc Thành bang không phải là người trộm đi Huyền đan.
Cũng đúng, chỉ bằng Bắc Thành bang thì làm gì lại có suy nghĩ đó? Dám can đảm đi vuốt râu Đường gia ta ư?
Bóng người từ bốn phương tám hướng ở phía xa xa đang trở về. Đó là những cao thủ Đường gia, và khi trở về họ còn mang theo vài người bị trói. Bên ngoài Bắc Thành bang, công cuộc càn quét đã kết thúc!
Trong lòng Đường lão gia tử thất vọng, nét mặt già nua run rẩy, trong lòng mắng to:
" Đường Nguyên! Quân Mạc Tà! Lão phu không tha cho hai người các ngươi đâu. Đồ vương bát đản! Không ngờ dám hợp lại lừa lão phu! Lão phu nhất định phải abc, xyz…."
Nhất định phải như thế nào Đường lão gi tử còn chưa nghĩ xong, bởi đúng lúc đó, trên nóc tường của Bắc Thành bang đột nhiên có tiếng hô sau đó hiện ra vô số đầu người, một đám người đó giương cung lắp tên, và một trận mưa tên oanh một tiếng bắn tới phía mai phục của các cao thủ Đường gia. Đồng thời bên trong truyền tới một tiếng hô, cửa lớn, cửa sau, hai bên, đầu tường nơi nơi đều có bóng người vọt qua như bắn pháo hoa, tỏa ra bốn phía chạy trốn!
Dám không tuyên mà chiến, ngay cả thái độ đàm phán cùng Đường lão gia tử cũng bất nhã! Hơn nữa một đám thi nhau chạy trốn. Người người tranh nhau chạy, trong lòng thì hận cha mẹ sao chỉ sinh mình có hai chân nhỉ.
Điều này là sao đây?
Ta kháo! Phản ứng kịch liệt như vậy! Điều này khác gì với tạo phản chứ? Đường lão gia tử trừng mắtgần như là rới cả ra ngoài. Mọi chuyện biến hóa đột ngột, làm cho đầu lão gia tử loạn hết cả lên, phải sau một lúc lâu, lão mới hung hăng vỗ đùi ba một tiếng, đau đến tận tâm gan nhưng trong lòng lại một trận hưng phấn: Hấp dẫn!
Mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, cao thủ Đường gia mai phục mỗi người thân thủ thủy chung phân biệt cao thấp, huống chi tình huống chuyển biến đột ngột nháy mắt làm cho mấy người bị trúng tiễn bị thương không nhẹ. Còn mấy người khác, đều lao về phía quân Bắc Thành bang, âm thanh đao kiếm đánh nhau "keng keng cách cách" vang lên, chặt chẽ cực kì, hai bên nhân mã nháy mắt ác chiến thành một đống hỗn độn. Tím, đen, ngân quang, kim mang đồng thời ánh lên, toàn bộ khu vực ngay lập tức sáng lạn vô cùng.
Từ lúc Bắc Thành bang bắn tên đến lúc hai bên lao tới đánh nhau thành một đoàn, nói ra thì dài dòng, kỳ thật phát sinh trong khoảng thời gian cực ngắn, gần như là cùng một lúc.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế