Gia chủ Thượng gia hình thể phúc hậu, vẻ mặt u ám cự người ở ngoài ngàn dặm, không nguyện ý trò chuyện với người khác quá nhiều, chẳng qua khi thấy hương chính vẫn có thể có thể nhìn ra y là khá cao hứng.
- Hoàng lão ca, thật sự là đã lâu không gặp
Hương chính họ Hoàng.
Hai người chắp tay hành lễ.
Gia chủ Thượng gia lại nhìn kỹ con vẹt một lát, gật đầu nói:
- Ừm, không sai, đây chính là tiểu nữ khi đến Lạc Địa Kim Tiền thương hội trong quận mua, lúc ấy ta cảm thấy con chim này không đáng mấy đồng tiền mà thương hội rao giá trên trời, tiểu nữ lại không chịu buông, khăng khăng muốn mua, ta đành phải theo ý muốn của nàng.
- Chương quản gia, ngươi dẫn hai vị thiếu hiệp đi gặp tiểu Duyên.
- Vâng, lão gia.
Chương quản gia làm động tác mời, lại ngoắc nha hoàn tới để nàng bưng trà rót nước cho gia chủ cùng hương chính.
Trên đường đi Đào Yêu Diệp thuận miệng hỏi:
- Chương quản gia đã ở Thượng gia bao lâu rồi?
Chương quản gia cung kính nói:
- Lão gia khi trên đường quy ẩn giang hồ trở về đã cứu ta một mạng, từ đó về sau ta liền theo hầu lão gia, tính toán thời gian cũng đã hai mươi năm, tiểu thư lúc đó còn chưa sinh ra.
- Nói như vậy, tiểu thư hẳn là có quan hệ không tệ với ngươi.
- Không dối gạt hai vị thiếu hiệp, ta là nhìn tiểu thư lớn lên, ta không có con cái cho nên liền coi nàng như con gái của mình, tiểu thư cả ngày tinh thần sa sút khiến ta làm quản gia cũng rất đau lòng.
Lục Dương đột nhiên hỏi:
- Khi con vẹt bị mất, ngươi có ở đó không?
Chương quản gia thở dài, có thể cảm nhận được sự tự trách trong giọng điệu của y:
- Lúc ấy ta thất thần một cái, không chú ý con vẹt liền bay đi, nếu lúc ấy ta chú ý hơn tất nhiên sẽ không khiến cho tiểu thư khổ sở như vậy, đây là sơ suất của ta.
Lục Dương ồ một tiếng, không nói gì nữa.
Chương quản gia gõ cửa ba tiếng, không nhanh không chậm nói:
- Tiểu thư, con vẹt bay mất đã được tìm thấy, là hai vị thiếu hiệp du tẩu giang hồ bắt được, bọn họ mang theo vẹt tới.
Trong phòng truyền đến thanh âm:
- Vậy thì để bọn họ vào đi.
- Vâng.
Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp mở cửa, tiểu thư Thượng gia đang dựa vào cửa sổ, lẳng lặng đọc sách, ánh chiều tà chiếu lên lọn tóc của nàng, thời gian phảng phất ngưng trệ, khung cảnh tĩnh lặng có mỹ cảm riêng.
Ở thôn Thái Bình không biết có bao nhiêu thiếu niên mê luyến tiểu thư Thượng gia.
Lục Dương hảo tâm nhắc nhở:
- Mượn ánh nắng đọc sách không tốt cho mắt, nhất là trời chiều, đốt đèn lên đi, cha ngươi lại không thiếu tiền.
Tiểu thư Thượng gia giật giật khóe mắt, khép sách nghênh đón hai người, thanh âm lạnh như băng:
- Ta gọi Thượng Duyên, cảm ơn các ngươi đem tiểu Lục về.
Vẹt nhìn thấy Thượng Duyên giống như là gặp được cứu tinh, đập cánh muốn thoát khỏi Lục Dương, Lục Dương buông tay ra tùy ý để con vẹt bay quanh phòng.
- Lần sau nhớ phải cẩn thận một chút, may mắn con vẹt này một mực xoay quanh thôn Thái Bình, bằng không nếu bay tới địa phương khác liền không thể tìm được.
Lục Dương cười nhắc nhở.
Thượng Duyên nhìn cách ăn mặc của hai người, vừa trông đã biết họ là những thiếu hiệp hành tẩu giang hồ đã lâu, hành hiệp trượng nghĩa.
Trang phục của Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp là trang phục do Nhiệm Vụ Đại Điện Vấn Đạo Tông đề cử, mặc thành dạng này mới có thể giả mạo loại thiếu niên hành tẩu giang hồ lão luyện, hành hiệp trượng nghĩa kia.
Thái độ của Thượng Duyên có chút xa lánh, không biết là tính cách hay có nguyên nhân khác:
- Tiểu Lục cũng đã quay về rồi, hai người các ngươi đi đi.
Đào Yêu Diệp khẽ cau mày, không thích thái độ của vị tiểu thư này.
Lục Dương làm bộ như không nghe thấy câu đuổi người, cười hì hì nói:
- Chúng ta trò chuyện đi, Thượng gia rất hoan nghênh chúng ta, có lẽ sẽ giữ hai người chúng ta qua đêm.
Thượng Duyên cười lạnh liên tục:
- Thượng gia hoan nghênh các ngươi không có nghĩa là ta hoan nghênh các ngươi, các ngươi mau mau rời đi, tốt nhất là rời khỏi thôn Thái Bình trong hôm nay.
- Thôn Thái Bình cũng không có yêu ma quỷ quái, vì sao phải rời khỏi. Ngươi cũng đã rất lâu không có đi ra khỏi Thượng gia, không muốn nghe chúng ta nói chuyện bên ngoài sao?
Lục Dương hỏi.
Thượng Duyên ngẩn người, không nghĩ tới Lục Dương lại nói như vậy, ngữ khí hòa hoãn đôi chút:
- Hai vị đến từ nơi nào? Ta đã gần một tháng không rời khỏi nhà, có thể nói một chút kiến thức giang hồ hay không?
- Chúng ta đến từ một trong ngũ đại tiên môn - Vấn Đạo Tông, tu vi đều là Trúc Cơ kỳ, lần này chúng ta tới thôn Thái Bình là vì nghe nói có yêu điểu quấy nhiễu người dân...
Lục Dương bắt đầu chậm rãi nói, giọng nói ôn hòa giống như một thuyết khách.
Thượng Duyên nghe được hai người là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trong đáy mắt lóe lên một tia vui mừng.
Ba người trò chuyện một lúc, Thượng Duyên bị hấp dẫn bởi cuộc sống tu sĩ phi thiên độn địa mà Lục Dương miêu tả, cũng muốn ra ngoài xông xáo một phen, kiến thức thiên địa rộng lớn này.
- Ta muốn tu tiên, nhưng cha ta không đồng ý, ông ấy nói tu tiên quá nguy hiểm, ông ấy nếu không phải có vận khí tốt khi thăm dò cổ mộ, đã sớm chết trong cổ mộ.
- Ta đã hỏi ông ấy mấy lần, ông ấy cũng không nguyện ý kể cho ta
Thượng Duyên tức giận nói, nàng yêu thích nghe kỳ văn dị sự, cha của nàng rõ ràng có kinh nghiệm lăn lộn giang hồ, lại không nguyện ý kể cho nàng nghe.
Trong lòng Lục Dương cảm khái, xem ra gia chủ Thượng gia cũng là một người có chuyện xưa.
- Gia chủ Thượng gia là tu vi gì?