Họa Bì Quỷ là nhiệm vụ trường kỳ, chém một con tính một con, giết Họa Bì Quỷ khẳng định được ban thưởng nhiều hơn so với tìm được vẹt.
Ngoài phòng vang lên một tràng tiếng bước chân, tiếng bước chân đến cửa liền ngừng lại, giống như có mấy người bừng tỉnh trong giấc ngủ đến đông sương phòng xem xét tình huống, lại không dám vào phòng.
Thân phận của người ngoài cửa không khó suy đoán, Lục Dương cười vang nói:
- Gia chủ Thượng gia, vào đi, Họa Bì Quỷ đã bị ta chém giết, nơi này rất an toàn.
Xoạch một tiếng, cửa gỗ bị gia chủ Thượng gia đẩy ra, đứng phía sau y là phu nhân cùng với tiểu thư, nha hoàn tôi tớ tổng cộng hơn chục người đều lộ ra thần sắc thoát khỏi một kiếp.
- Đa tạ hai vị tiên trưởng xuất thủ, chém giết Họa Bì Quỷ cứu tính mạng mười hai nhân khẩu Thượng gia chúng ta!
Gia chủ Thượng gia bịch một tiếng quỳ xuống, người đứng phía sau cũng cùng nhau quỳ xuống.
Họa Bì Quỷ hỉ nộ vô thường, chờ chán ghét thân phận quản gia, rất có khả năng sẽ giết sạch người Thượng gia!
- Gia chủ Thượng gia nói gì vậy chứ, trảm yêu trừ ma bảo vệ chính đạo vốn là việc của đệ tử Vấn Đạo Tông chúng ta.
Lục Dương đã bao giờ gặp phải trận thế như vậy, giật nảy mình vội vàng đỡ mọi người đứng lên.
- Còn xin hai vị tiên trưởng tha thứ, Họa Bì Quỷ quỷ dị âm hiểm, hành tung bất định, ta cũng không biết gã là tới từ chỗ nào.
- Từ sau khi Họa Bì Quỷ này giả mạo Chương quản gia, liền không cho phép chúng ta rời khỏi Thượng gia, nếu có người đến thăm, cũng không cho phép nói ra sự tình của gã, bị gã phát hiện ra chỉ có con đường chết!
Nói đến đây, Thượng Duyên ở bên cạnh cũng lộ vẻ xấu hổ, bản thân nàng là tiểu thư khuê các ôn nhu, đủ loại hành vi lãnh khốc tại khuê phòng cũng chỉ là giả vờ để hai người Lục Dương rời xa nguy hiểm mà thôi.
Chỉ nghe gia chủ Thượng gia tiếp tục nói:
- Chỉ tiếc ta đã quy ẩn tại thôn dã, một thân tài vật tu sĩ đều đổi thành vàng bạc châu báu, vô dụng đối với hai vị, không có cách nào báo đáp ân tình. Không biết hai vị có nhu cầu gì, ta coi như bán hết gia sãn cũng sẽ thành toàn.
Gia chủ Thượng gia không phải khách sáo, mà là thật sự muốn báo đáp ân cứu mạng.
Một thân tiền tài của y ở trong mắt đệ tử Vấn Đạo Tông, cũng chỉ giống như phế liệu, không đáng một đồng.
Lục Dương còn thật sự có nhu cầu.
- Ta nghe nói ngươi là tại thời điểm trộm mộ gặp phải đại khủng bố nguy cơ sinh tử mới quyết định rửa tay gác kiếm, rời khỏi tu tiên giới, không biết lúc ấy là gặp chuyện gì?
Đào Yêu Diệp có chút hứng thú nhìn gia chủ Thượng gia, trộm mộ, nguy cơ sinh tử, đại khủng bố, rửa tay gác kiếm, những từ này rất có tính chuyện xưa, nói không chừng còn xuất hiện đại cơ duyên, nàng ưa thích nhất chính là đi địa phương thần bí thăm dò những bí ẩn không biết.
Lục Dương đối với thăm dò bí ẩn không có hứng thú như Đào Yêu Diệp, nhưng hắn ưa thích nghe kỳ văn dị sự.
Gia chủ Thượng gia giật giật khóe mắt, nói thật ra y từ trong tận đáy lòng là không muốn nhớ lại đoạn chuyện cũ kinh khủng kia, nhưng ân nhân cứu mạng đặt câu hỏi, y không thể không trả lời.
Y giải tán đám người, nhất là đuổi đi Thượng Duyên có ý đồ vụng trộm hóng chuyện, chỉ giữ Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp ở lại.
- Lời ngày hôm nay hai ân công cũng không thể nói cho những người khác nghe.
Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp gật đầu.
Gia chủ Thượng gia sau khi đạt được câu trả lời chắc chắn, mới nói về chuyện cũ hai mươi năm trước.
- Ba mươi năm trước, Thượng Chủng Điền ta ở trong giới trộm mộ Luyện Khí kỳ cũng là có chút danh tiếng, là loại mang tiếng xấu ai gặp cũng ghét kia.
Gia chủ Thượng gia hai tay chống nạnh hồi tưởng lại những năm tháng huy hoàng.
Lục Dương cùng với Đào Yêu Diệp hoàn toàn không hiểu, vì sao gia chủ Thượng gia Thượng Chủng Điền nói chuyện này lại đắc ý như vậy.
Bọn hắn lại là không biết, đồng hành là oan gia, ở giữa kẻ trộm mộ cùng với kẻ trộm mộ cũng là đối thủ cạnh tranh, Thượng Chủng Điền có thể có danh tiếng xấu nổi danh như vậy, tự nhiên nói rõ kỹ thuật của y cao siêu.
- Ta trộm mộ từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận nghiêm túc, chưa bao giờ động qua những loại đại cổ mộ, đại mộ có quỷ, cổ mộ có tiên, trong giới chúng ta đều biết câu nói này.
Quỷ được đề cập ở đây cũng không phải loại tiểu quỷ Trúc Cơ kỳ như Họa Bì Quỷ, mà là tồn tại cường đại xưng vương xưng bá bên trong giới quỷ.
- Tu sĩ Luyện Khí nghèo khó, đồ vật đáng tiền đều để cho hậu bối, nào còn có vật bồi táng. Mộ của tu sĩ Luyện Khí ta là không động vào, không có chất béo.
- Tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng với Kim Đan kỳ có chút gia sản, bọn hắn sau khi chết theo thói quen sẽ để lại đại bộ phận gia sản cho đời sau, lưu lại một phần nhỏ chôn theo, chỉ là một phần nhỏ này cũng đã đầy đủ cho ta kiếm một vố lớn.
- Đáng tiếc, thường xuyên đi lại trên bờ sông nào có ai không ướt giày, lần đó ta đang đào móc phần mộ của Kim Đan kỳ, đào đến cuối cùng, mới phát hiện ra đây lại là mộ trong mộ, phần mộ Kim Đan kỳ là chôn cùng, chủ mộ là của lão quái Nguyên Anh kỳ!
- Dựa theo quy củ của nghề chúng ta, không thể đào phần mộ có tu vi vượt qua thực lực bản thân quá nhiều, nhưng khi đó ta bị vui sướng làm choáng váng đầu óc, ta cảm thấy chính mình là Luyện Khí đỉnh phong, nếu như bỏ chạy, tốc độ sánh ngang Trúc Cơ kỳ, trộm mộ cũng không cần chiến đấu, một lên hai xuống ta cũng tự coi như là Trúc Cơ kỳ, đào một phần mộ Nguyên Anh kỳ trời cho rớt xuống cũng không có nguy hiểm gì.
- Thế là ta dâng hương bái tổ sư, sau khi cầu tổ sư gia phù hộ, bắt đầu đào phần mộ Nguyên Anh kỳ.