Tiểu nhị cửa tiệm cười nhạo một tiếng, giễu cợt nói:
- Ngươi đừng tự dát vàng lên mặt, ngươi nhiều lắm là đồng đạo với đan đồng quạt lửa.
Đầu bếp giận tím mặt, quơ lấy đao mổ heo liền chặt tiểu nhị.
Tiểu nhị cửa tiệm cũng không phải ăn chay, vung mạnh khăn lau trên vai, phát ra tiếng kim loại va chạm rất nhỏ, khăn mặt thế mà trong khoảnh khắc biến thành một cây côn bằng sắt màu trắng.
Hai người một người cầm đao một người cầm côn đánh nhau, giống như du côn lưu manh, các loại ám chiêu không ngừng, Lâu chủ mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, nếu không phải tiền công của hai người rẻ mạt, bằng không nàng làm sao nhận hai kẻ này vào làm.
Lâu chủ thuận theo hương trà nhẹ nhàng thổi một hơi, hương thơm nồng đậm, quanh quẩn ở trong lòng hai người, cả hai nhất thời mất phương hướng, đợi đến khi bọn hắn lấy lại tinh thần đã thấy bản bản thân ở dưới lầu.
Bên tai hai người truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Lâu chủ:
- Xuống dưới lầu đánh, làm hỏng đồ vật gì sẽ trừ lương các ngươi.
...
Lục Dương cũng không biết rõ sự tình phát sinh ở Bách Hương Lâu sau khi bọn hắn rời đi. Hắn ăn xong tiệc mừng Trúc Cơ, khi trở lại Thiên Môn Phong mặt đã trắng nhợt như thể mới chết ba ngày.
Đại sư tỷ mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, cài một chiếc trâm mộc mạc, ngồi xếp bằng cách mặt đất ba thước, đang tu luyện như tiên tử thoát tục, không dính một tia bụi trần.
Vân Chi chậm rãi mở mắt ra, trong mắt phảng phất chứa ngàn vạn thế giới, sáng chói như bầu trời đêm, ảo giác chợt lóe lên, Lục Dương dụi dụi con mắt, chỉ thấy Vân Chi bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt nào có xuất hiện dị tượng.
Ảo giác?
- Mặt của ngươi làm sao trắng như vậy?
Lục Dương tức giận nói:
- Ngươi biết rõ còn cố hỏi, Mạnh Cảnh Chu ở chỗ ngươi nghe nói ta mỗi ngày ăn đậu phụ, liền mời ta ăn tiệc đậu phụ chúc mừng ta Trúc Cơ.
Lục Dương hoài nghi sư tỷ đứng đằng sau chuyện này.
- Mạnh Cảnh Chu hỏi ta ngươi ăn cái gì nhiều nhất, ở trong ấn tượng của ta, ngươi tại thời điểm dùng đậu phụ luyện công ăn mấy vạc đậu phụ, ta chẳng qua là nói sự tình chân thực cho hắn, có vấn đề gì?
- Đậu Phụ Thiên Tôn kia...
Còn không đợi Lục Dương nói xong, Vân Chi liền lại một lần nữa dùng ngữ khí không có chút chập trùng nào trả lời:
- Ngươi ở trong mộng la lên thu được truyền thừa, cũng hô to bốn chữ Đậu Phụ Thiên Tôn, ta chẳng qua là thuật lại.
Lục Dương yên lặng nhìn nhãn thần vô dục vô cầu lại vô tội của Vân Chi, chịu thua.
Hắn luôn hoài nghi đại sư tỷ đang hố chính mình, nhưng hắn không có chứng cứ.
- Ta đã đọc báo cáo nhiệm vụ của ngươi, lợi dụng trí tuệ tiêu diệt Họa Bì quái, làm rất không tệ.
Lục Dương vui mừng trong lòng, có thể được đại sư tỷ khen ngợi một lần không dễ dàng, chuyến đi đến thôn Thái Bình coi như đáng giá.
Vân Chi sau khi nhàn nhạt bình luận một câu, nghĩ đến ý nghĩa phía sau Họa Bì quái, hai đầu lông mày có chút u ám.
- Trăm năm qua, theo đại thế đến, các thế lực ẩn nấp trong bóng tối ngo ngoe muốn động, quỷ mị hoành hành, vương triều Đại Hạ nhìn như bình tĩnh, lại không biết có bao nhiêu tai hoạ giấu ở trong đó, vương triều Đại Hạ muốn giữ sĩ diện, không chịu cầu ngũ đại tiên môn trợ giúp.
Vân Chi than nhẹ một tiếng, lời này tự nhiên không phải nói cho Lục Dương nghe.
Lục Dương chú ý tới ba từ trong lời nói của đại sư tỷ:
- Đại thế đến?
Hắn chưa bao giờ nghe nói về từ này, cũng như không nhìn thấy nó trong bất kỳ cuốn sách nào.
Thanh âm Vân Chi mờ mịt, phảng phất không ở thời không này:
- Trăm năm trước, Thái Thượng trưởng lão Thiên Sách Tông từ tử quan bước ra, máu vẩy Thanh Hà, lấy mệnh vấn thiên, không biết tính ra cái gì.
Thiên Sách Tông danh xưng có thể thông thấu vạn vật, không gì không hiểu, giảng cứu minh bạch thiên lý, nhân quả báo ứng, chính là bọn họ đưa ra chất vấn đối với bảo hiểm của Lạc Địa Kim Tiền thương hội.
- Vị Thái Thượng trưởng lão kia lập tức tuyên bố thiên hạ, nói đại thế đã tới, cơ hội tái hiện Thượng Cổ tu tiên rực rỡ.
- Dựa theo thông lệ năm xưa, ngũ đại tiên môn một thế hệ sinh ra một vị đơn linh căn đã coi như thu hoạch không tệ, các ngươi lần này xuất hiện Thượng Cổ Man tộc, ba cái đơn linh căn, cùng với Tiên Thể so với đơn linh căn càng thêm hiếm thấy, ta nghe người ta nói, những Tiên Môn khác ở trong trăm năm này cũng chiêu thu không ít thiên tài không thua kém đơn linh căn, từ những chuyện này có thể thấy được một góc Thượng Cổ đại thế.
Vân Chi hiếm khi nhếch miệng lên một tia mỉm cười như có như không, dường như đang trào phúng:
- Thượng Cổ đại thế nói là rầm rộ, kì thực vô cùng hỗn loạn, đại thế cũng là loạn thế, các loại thế lực cùng với lợi ích đan xen, yêu ma quỷ quái lục đục với nhau, lòng người khó lường, sinh tử do trời định, không biết chết bao nhiêu người vô tội mới xuất hiện một vị đại năng tu tiên, nếu nói hoà bình ổn định kém xa hiện tại.
Lục Dương cảm thấy đại sư tỷ cười rất lạnh.
Hắn đã xem qua miêu tả về Thượng Cổ đại thế trong sách, Thượng Cổ đại thế lấy thực lực vi tôn, kẻ thắng làm vua, không phân chia chính ma. Nhân tộc vào lúc đó cũng chỉ là một trong các lộ cường giả, kém xa địa vị bá chủ đại lục ngày nay.