Nghe được Tề Vũ cùng với thợ săn già muốn đuổi đi thiếu nữ áo xanh, Man Cốt không nhịn được nói lầm bầm:
- Thật sự là ngu xuẩn, có vị nữ tu này ở đây, Hổ Yêu liền sẽ không dám đến giết người. Hổ Yêu kia lo lắng sự tồn tại của mình bị biết được, giết nàng, sư môn phía sau nữ tu sẽ đến tìm, không giết nàng, nữ tu sẽ mang theo sư môn đến tìm, dù sao cũng đều là một con đường chết, biện pháp duy nhất là đuổi nữ tu đi.
- Ngươi nhìn đi, ta nói đúng rồi, trành quỷ đã đuổi nàng đi.
Lục Dương tương đối tỉnh táo:
- Nghĩ ngược lại, có nữ tu ở đây Hổ Yêu sẽ không xuất hiện, chúng ta phải chờ tới khi nào?
Mạnh Cảnh Chu khẽ di một tiếng:
- Các ngươi có chú ý tới ngọc bội bên hông thiếu nữ áo xanh kia hay không?
- Ngọc bội có vấn đề gì? Lục Dương cùng với Man Cốt biết nhiều loại ngọc bội là tượng trưng cho thân phận, nhưng họ không biết nhiều về biểu tượng cụ thể.
- Đó là ngọc bài Nguyệt Quế Tiên Cung.
Nguyệt Quế Tiên Cung, một trong ngũ đại tiên môn.
Ở giữa Trung Châu Đại Lục cùng với Cực Bắc chi địa có một dãy núi tuyết liên miên, quanh năm tuyết lớn, hiếm khi có ngày nắng, đỉnh tuyết sơn được xưng là ngọn núi cao nhất Trung Châu Đại Lục, cách ánh trăng gần nhất.
Trong núi tuyết có một toà tiên cung tuyệt đẹp, chính là Nguyệt Quế Tiên Cung.
- Nàng hẳn là Trúc Cơ kỳ, lát nữa chúng ta đánh nhau với Hổ Yêu, cố gắng tạo động tĩnh lớn một chút để nàng phát giác được, xem nàng có nguyện ý hỗ trợ hay không.
Đối phương khẳng định không phải Kim Đan kỳ, Kim Đan kỳ tiên môn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu thợ săn già là trành quỷ, nào giống như bây giờ, bị lời nói của lão lừa gạt rời đi.
Lại qua một đoạn thời gian, ba người trơ mắt nhìn mấy người Tề Vũ tiến vào mộng đẹp, ngủ say sưa, khiến cho bản thân cũng muốn chợp mắt.
Man Cốt đọc trích lời của Thánh Nhân, dùng ý chí để xua tan cơn buồn ngủ:
- Thánh Nhân nói rằng nên tự kiểm điểm bản thân ba lần một ngày, ngươi có buồn ngủ không, ta không buồn ngủ, ngươi có buồn ngủ không, ta không buồn ngủ, ngươi có buồn ngủ không, ta không buồn ngủ...
- Ngươi đừng lẩm bẩm nữa, ta không buồn ngủ cũng bị ngươi đọc cho buồn ngủ.
Mạnh Cảnh Chu nghe Man Cốt lẩm bẩm, không nhịn được ngáp một cái.
- Nhưng ta chỉ đang đọc thầm mà thôi.
Man Cốt dùng thần niệm thuật trả lời.
- Im lặng lắng nghe!
Lục Dương không để tâm hai kẻ đần này đối thoại, không ngừng ép buộc chính mình tập trung tinh thần, một mực chú ý động tĩnh bên ngoài.
- Là âm thanh của thứ gì đó dẫm lên cỏ dại... Hổ Yêu đến rồi!
Nghe Lục Dương nhắc nhở như thế, Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt cũng không tranh cãi nữa, lập tức giữ vững tinh thần chuẩn bị chiến đấu.
- Rốt cục đã đợi được con nghiệt súc này!
Lục Dương không tiếp tục ẩn giấu khí tức, thân thể chấn động ép vỡ tượng Sơn Thần, tay cầm Thanh Phong Kiếm, kiếm mang phun trào chiếu sáng toàn bộ miếu thờ.
Lục Dương một tay cầm kiếm đối chiến, một tay xách cái cổ Tề Vũ ném về phía sau:
- Đằng sau có cửa, các ngươi tranh thủ thời gian chạy!
Tề Vũ trong nháy mắt bị ném ra xa ba bốn mét, mắt thấy sắp rơi xuống đất, dưới người sinh ra một cỗ lực lượng vô hình nâng thân thể của y lên, để y vững vàng rơi xuống đất.
- Đa tạ tiên trưởng cứu giúp!
Nói xong lập tức mang theo bọn người A Dược chạy ra bên ngoài không chút do dự.
Bọn hắn không rõ ràng tu vi của Lục Dương cùng với Hổ Yêu, chỉ biết khi tu sĩ chiến đấu, vô luận thắng thua chắc chắn sẽ lan ra chung quanh, lấy thân thể phàm tục của bọn hắn, hơi đụng một chút nửa đời sau hoặc là nằm ở trên giường, hoặc là nằm ở trong đất.
Hổ Yêu xù lông, chữ 'Vương' trên đầu có chút sáng lên, muốn xé nát Lục Dương, thế công càng thêm hung tàn.
- Ta đến giúp ngươi!
Hai pho tượng Sơn Thần khác phát ra tiếng vang, một người giống như quân tử nhã nhặn cầm kinh thư trong tay, một người toàn thân phát ra quang mang, tựa như cao tăng đắc đạo đã rèn đúc kim thân vô cùng tận!
Man Cốt ôm kinh thư trong tay, cảm thấy quá nhẹ, hắn bèn thu hồi kinh thư, từ trong ngực móc ra hai quyển « Đại Hạ bách khoa toàn thư ».
- Xúc cảm không tệ.
Sự giáo dục mà Man Cốt nhận được từ khi còn nhỏ dạy hắn rằng Man tộc là chủng tộc chiến đấu, vũ khí không câu nệ tại hình thức, bất luận đồ vật gì cũng đều có thể trở thành vũ khí của ngươi, có thể sử dụng bất cứ thứ gì thuận tay.
Hiện tại tiện tay nhất chính là sách.
- Tri thức chính là lực lượng!
Hai cuốn bách khoa toàn thư vào tay Man Cốt giống như hai cục gạch đập về phía cái đầu Hổ Yêu, Hổ Yêu sửng sốt, nó chưa từng thấy vũ khí như vậy bao giờ.
Mạnh Cảnh Chu không cần bất kỳ vũ khí nào, thân thể chính là vũ khí mạnh nhất, hắn biến thành một người hoàng kim lao về phía Hổ Yêu, trành quỷ đứng sau lưng Hổ Yêu hét thảm một tiếng, thân thể bắt đầu bốc khói.
Thuần Dương linh căn có hiệu quả đối phó quỷ mị!
Trành quỷ quá sợ hãi, không còn nghe theo mệnh lệnh của Hổ Yêu, chạy vội thoát khỏi miếu thờ, biến mất bên trong màn mưa.
Hổ Yêu chưa bao giờ phẫn nộ giống như hôm nay.
Nó không muốn phát sinh xung đột cùng với tu sĩ, không có nghĩa là nó sợ, nó có thể xé xác đám tiểu tử ngu dốt này rồi chạy trốn đến địa phương khác, xem ai tìm được nó.
Chỉ là đáng tiếc chỗ phong thủy bảo địa như Tùng Sơn này.
Hổ Yêu nghĩ tới đây, không còn giữ lại, đuôi hổ mang theo tiếng rít quét về phía Lục Dương, nếu như Lục Dương tiếp tục ra chiêu, nhất định sẽ bị trọng thương!
Lục Dương quyết định thật nhanh, thu kiếm triệt thoái phía sau, đuôi hổ đập vào mặt đất, toàn bộ chùa miếu cũng đều đang lay động.
Ba người lộ ra vẻ mặt nghiêm túc:
- Đã ngưng ra hư ảnh Kim Đan!