Sau khi Vân Chi rời đi, Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu cũng giống như những đệ tử khác đi xem động phủ của mình.
Chẳng qua trước đó, Lục Dương còn đi theo Mạnh Cảnh Chu ra bên ngoài Vấn Đạo Tông dẫn lão Mã vào tông.
Ở bên ngoài Vấn Đạo Tông, Lục Dương gặp được không ít đồng môn vừa mới gia nhập đang báo tin vui cho gia tộc. Mặc kệ là tiểu gia tộc hay là thế gia tu hành, đối với việc người của mình có thể gia nhập Vấn Đạo Tông đều là một kiện đại sự đáng được ghi vào lịch sử của thế lực nhà mình.
- Nhà ngươi vì sao không có ai tới?
Lục Dương cũng từ bên trong đôi câu vài lời của Mạnh Cảnh Chu biết rõ Mạnh gia là thế gia tu tiên lịch sử lâu đời.
Mạnh Cảnh Chu có chút kiêu ngạo:
- Ta trốn nhà đi bụi!
Lục Dương: "..."
Ngươi kiêu ngạo cái gì?
Mạnh Cảnh Chu sau khi dắt lão Mã quay về động phủ, Lục Dương cũng trở về động phủ của mình.
Hắn xuất ra một khối ngọc bội, đây là một vị sư huynh không quen biết mới đưa cho, nói là thân phận bài của đệ tử Vấn Đạo Tông, đối ngoại có thể dùng để chứng minh thân phận đệ tử Vấn Đạo Tông, đối nội có thể mở ra động phủ, không gian trữ vật vân vân.
Ngọc bội được luyện hóa từ linh thạch tủy, viết hai chữ "Lục Dương", ngọc bội có rất nhiều diệu dụng, cần Lục Dương sau khi chính thức trở thành tu tiên giả mới có thể sử dụng.
Lục Dương đặt ngọc bội ở trên vách đá cửa động phủ, ngọc bội phát ra ánh sáng lam nhạt, tương ứng với lỗ khảm trên cửa động phủ, lỗ khảm lấp lóe hai lần, vách đá tự động dời sang một bên, hiện ra ở trước mặt Lục Dương là một chỗ động phủ rộng rãi không cách nào tưởng tượng.
Vừa mới bước vào động phủ, Lục Dương đã cảm thấy thân thể ấm áp giống như là có năng lượng kỳ diệu làm dịu thân thể của hắn.
- Đây chính là linh khí mà mọi người hay nói?
Lục Dương sau khi kịp phản ứng lộ ra hết sức kinh ngạc, nồng độ linh khí trong động phủ cao đến mức ngay cả một phàm nhân như hắn cũng có thể cảm nhận được, có thể tưởng tượng ở đây không giống bình thường đến mức nào.
Động phủ bài trí đơn giản, một cái bàn, một cái bồ đoàn, một cái chiếu rơm, so với động phủ to lớn như vậy, trông có vẻ trống trải, không biết rõ đây là Vấn Đạo Tông khuyên bảo đệ tử nên thanh tâm quả dục, hay là để đệ tử tự trang trí theo ý thích của mình.
Trên mặt bàn đặt một trang giấy, cả hai mặt đều có chữ viết.
Mặt trước viết cho đệ tử hoàn toàn không biết gì đối với tu tiên, trước tiên có thể đi đến Ngôn Truyền Phong học tập kiến thức căn bản, hoặc là đi Tàng Kinh Các tự mình học tập.
Mặt sau là bản đồ Vấn Đạo Tông, tương đối giản lược, vẽ những ngọn núi chính của Vấn Đạo Tông, để lại một khoảng trống lớn. Từ trên bản đồ, Vấn Đạo Tông chiếm diện tích mười vạn dặm, quả thực là vô cùng to lớn, vượt quá tưởng tượng của Lục Dương.
Nội dung trên mặt trước khiến cho Lục Dương, người không biết phải làm gì trong một tháng tới đã xác định được phương hướng.
Lục Dương ngáp một cái muốn đi ngủ một giấc.
Từ lúc đi ra ngoài gặp mưa, cho đến khi dựa vào phẩm cách chân thành cùng với trí tuệ kiệt xuất liên tiếp xông qua ba cửa ải, thu hút sự chú ý của đại sư tỷ Vân Chi, nhị sư huynh Đái Bất Phàm, cuối cùng trở thành đệ tử Vấn Đạo Tông, một loạt sự tình này khiến tinh thần hắn mỏi mệt, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra được.
- Vấn Đạo Tông làm sao ngay cả gối đầu cũng không cho...
Lục Dương lẩm bẩm một câu, mệt mỏi cả một ngày dâng lên tại thời khắc này, không để ý tới có thoải mái hay không, ngã xuống chiếu rơm, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau, Lục Dương dậy thật sớm, dự định trước tiên đi Tàng Kinh Các tìm hiểu rõ tình huống đại khái của Trung Châu Đại Lục.
- Mới tới?
Ở cửa vào Tàng Kinh Các, một vị sư huynh giương mắt nhìn Lục Dương.
- Đúng thế.
- Nếu là người mới tới, ta sẽ nói cho ngươi biết một chút quy củ Tàng Kinh Các, quy củ rất đơn giản, chỉ có ba điều.
- Một, quyền hạn của ngươi bây giờ chỉ có thể đọc sách ở tầng thứ nhất, sách ở tầng thứ nhất ngươi có thể tùy ý đọc. Hai, ngươi bây giờ chỉ có thể tạm thời mượn một quyển sách. Ba, phải bảo quản sách thật tốt, đừng có làm bẩn, làm bẩn phải bồi thường theo giá gốc.
- Ta nhớ rồi.
Lục Dương gật đầu, sư huynh không có lại nói cái gì, để Lục Dương đi vào.
Trong Tàng Kinh Các, đệ tử Vấn Đạo Tông đang hết sức chuyên chú đọc sách không quan tâm đến việc khác, ngay cả Lục Dương đi qua từ bên cạnh cũng đều không hề phát giác.
Tàng Kinh Các lớn như vậy chỉ có tiếng bước chân lẻ tẻ cùng với âm thanh lật sách sàn sạt.
Thư tịch ở nơi này rực rỡ muôn màu, từ dân gian nghệ nhân tướng thanh nhập môn, đến công pháp bí tịch của tu sĩ, lại đến tâm đắc Luyện Khí Trúc Cơ… cái gì cần có đều có.
Lục Dương nhìn đến hoa cả mắt, không biết nên đọc cái nào.
- Đây là sách gì?
Lục Dương ngẫu nhiên tìm được một cuốn sách giữa giá sách, trên đó phủ đầy bụi bặm, giống như là rơi ở chỗ này, đã lâu không có người đọc.
Hắn phủi bụi, cuối cùng nhìn thấy tên sách —— « Long Phượng Biến »
- Danh tự thật là khí phách!
Lục Dương thấp giọng kinh hô, không cần nhìn nội dung, từ tên sách liền có thể cảm nhận được một cỗ khí tức bá vương!
Hắn hoảng hốt trong chốc lát, tựa như nghe được thanh âm long phượng hòa minh, trước mắt xuất hiện hư ảnh Long Phượng, sinh động như thật, sau đó hư ảnh biến đổi, giống như là đang diễn dịch quá trình Long Phượng xuất hiện.
Lục Dương lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh, thanh âm cùng với hư ảnh biến mất.
- Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác?
Lục Dương hồ nghi, sau đó có chút kích động lật ra trang đầu tiên.
Nói không chừng đây chính là cơ duyên của mình!
Ai ngờ trang sách quá sắc bén, cắt đứt ngón tay của hắn, vài giọt máu chảy ra trên giấy.
Dị biến đột nhiên xảy ra!
Quyển sách cổ này cư nhiên tỏa ra quang mang màu vàng, tựa hồ có thứ gì đó sắp chui ra từ trong sách!
Trái tim của Lục Dương đập bình bịch, quá trình này hoàn toàn là ngoài ý muốn, ngoài tầm khống chế của hắn, cũng không biết là phúc hay họa.
Hắn thậm chí còn cảm thấy rằng mình đang bị một loại tồn tại cường đại nào đó nhìn chằm chằm, khiến cho hắn vô thức không dám động đậy!
Loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, điều này nói rõ tồn tại cường đại kia cách hắn càng ngày càng gần.
Cuối cùng tồn tại cường đại đứng ở sau lưng Lục Dương, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời, khiến Lục Dương sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
- Ngươi...
Rốt cục, tồn tại cường đại kia mở miệng.
- Oái!
Lục Dương giật cả mình.
- Ngươi làm bẩn sách
Tồn tại cường đại nhíu mày, Lục Dương quay đầu lại, phát hiện hoá ra là sư huynh tại cửa ra vào Tàng Kinh Các.
Sư huynh nhìn vết máu trên giấy, trong lòng có chút không vui, vừa mới nhắc nhở không được làm bẩn sách, tên tiểu tử này lại nhỏ máu lên sách.
Trong Tàng Kinh Các có trận pháp, phàm là làm bẩn sách, đều sẽ phát ra quang mang màu vàng, phát tín hiệu cho người trông coi Tàng Kinh Các.
- Đây là sách gì, làm sao trước kia chưa từng thấy qua?
Sư huynh nghi ngờ cầm sách lên mở ra, sắc mặt đại biến:
- Thứ này... thứ này lại có thể là quyển cấm thư trong truyền thuyết kia!
Lục Dương vui mừng trong lòng, nghĩ không ra chính mình vận khí tốt như vậy, vừa đến Tàng Kinh Các liền tìm được cấm thư, chỉ là không biết trong quyển sách này cất giấu bí mật cỡ nào.
- Sư huynh, quyển sách này có vấn đề gì?
Lục Dương hiếu kì.
Sắc mặt của sư huynh biến đổi, suy tính một hồi có nên nói bí mật này cho đệ tử mới đến hay không, sau khi suy nghĩ, y liền thành thật nói.
- Quyển sách này ghi lại quá trình giao phối của Long Phượng một cách chi tiết, bởi vì được viết quá chi tiết, bị Long tộc cùng với Phượng tộc liên danh khiếu nại, bị liệt vào cấm thư. Ta còn tưởng rằng đầu sách này đã bị tiêu hủy hết, Không ngờ vẫn còn sót một bản ở đây, không biết là ai giấu.
Nói một cách khác, đây là dâm thư.
Lục Dương: "..."
Con mẹ nó Long Phượng hòa minh!
Hắn đột nhiên nhớ tới, sư huynh từng nói, làm bẩn sách là phải bồi thường.