Thiếu niên nhẹ nhàng lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không nhớ rõ.”
“Ai, sao lại mất trí nhớ...” Thẩm Tiêu buồn bã thở dài.
Thiếu niên áo đen trầm mặc một lát, lại khàn giọng mở miệng: “ ... Linh Sơn.”
"Linh Sơn, Linh Sơn, anh biết em muốn đi Linh Sơn", Thẩm Tiêu bất đắc dĩ nói, "Từ khi em xuất hiện trước mặt anh, nói nhiều nhất hai chữ chính là Linh Sơn, hỏi em chuyện khác, hết thảy nói không nhớ rõ, ai!”
Thiếu niên áo đen ngồi trong bóng tối, không nói một lời, an tĩnh như một khúc gỗ khô trong rừng rậm.
Trên thực tế, hắn gặp Thẩm Tiêu sớm hơn Thời Tiện Ngư nửa canh giờ, lúc ấy hắn bị trọng thương, Thẩm Tiêu giúp hắn chữa thương, không biết có phải bởi vì bị thương quá nặng, lại quên sạch chuyện cũ trước kia hay không, trong đầu chỉ có một ý niệm: Theo Thẩm Tiêu cùng đi Linh Sơn.
Hiển nhiên, hắn biết Thẩm Tiêu, nhưng Thẩm Tiêu lại không biết hắn.
Sao lại thế?
Vì sao hắn lại nhớ kỹ một người căn bản không biết mình, vả lại trong lòng có ý nguyện mãnh liệt muốn cùng đối phương đi Linh Sơn như thế? Và cô gái đó, cô ấy là ai? Cô đi Linh Sơn, sẽ có liên quan đến hắn sao?
Thiếu niên áo đen ngước mắt, nhìn về phía đống lửa bên kia nơi Thời Tiện Ngư đang ngủ say, im lặng suy tư.
Có lẽ, chỉ có đi một chuyến Linh Sơn, hắn mới có thể có được đáp án.
…………
Ngày hôm sau, Thời Tiện Ngư tỉnh lại trong một mảnh tiếng vang nhỏ vụn.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện Thẩm Tiêu và Lâm Uyên sớm đã dậy, một người lấy nước dập tắt than hồng của lửa trại, người kia tháo răng nanh của con rết, mài thành vũ khí thích hợp.
Thời Tiện Ngư đỏ mặt, nhanh chóng đứng lên, có loại cảm giác quẫn bách khi ở ký túc xá học sinh là người cuối cùng rời giường.
Nhưng sau khi đứng lên, cô phát hiện một vấn đề - hai người này, tựa hồ hoàn toàn không có ý định rửa mặt.
Thẩm Tiêu cả đêm đều đả tọa, quần áo sạch sẽ như mới, vả lại cảnh giới của hắn tiếp cận ích cốc, không ăn ngũ cốc hoa màu, ngay cả răng cũng không cần phải đánh.
Một vị khác từ đầu đến cuối đều che ở trong đại hắc bào, rửa mặt đối với hắn mà nói tựa hồ cũng không cần thiết.
Chỉ có cô, sau khi ngủ một đêm, quần áo nhăn nheo, tóc cũng rối loạn, vẻ mặt nhập nhèm.
Ai, đây chính là phàm nhân a, cô quá phàm.
Trong lòng Thời Tiện Ngư thở dài, thu dọn thảm xong, lấy khăn ướt từ trong túi ra lau mặt, sau đó lấy lược ra, chải lại cho mình một cái đầu chỉnh tề.
Bữa sáng bây giờ là không thể ăn, miễn cho kéo chân sau hai người kia, cô theo thường lệ cầm hai miếng bánh mì cùng một túi ô mai sữa bò, cưỡi lên dê sừng lớn, một bên chạy đi một bên ăn, tiết kiệm thời gian.
Trên đường đi, Lâm Uyên liên tục quay đầu nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc.
Thời Tiện Ngư cho rằng hắn cũng đói bụng, giơ bánh mì vẫy vẫy tay với hắn, "Muốn ăn không? Trong túi em còn rất nhiều.”
Lâm Uyên rũ lông mi dày xuống, lắc đầu.
Thời Tiện Ngư không để ý, ở trên lưng dê không nhanh không chậm ăn xong điểm tâm, lại từ trong túi lấy ra một cây kẹo que, ngọt ngào ngậm ở trong miệng.
Lâm Uyên lại quay đầu nhìn.
Cô gái cưỡi bạch dương mặt phồng lên, đôi mắt thuần khiết, đôi môi thủy nhuận bởi vì hàm chứa đường mà hơi cong lên, trong khả ái hiện ra vài phần dí dỏm linh động.
Cô lấy một cây kẹo khác từ trong túi ra, đưa về phía anh, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, mơ hồ hỏi: "Muốn ăn không? Vị quýt.”
Lâm Uyên bỗng nhiên đỏ mặt, đầu tiên là muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, quay đầu lại tiếp tục lên đường, chỉ để lại cho cô một bóng lưng từ đầu đến chân.
Thời Tiện Ngư giơ kẹo que không hiểu ra sao, cúi đầu nhìn kẹo, lại ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông phía trước, giọng điệu không xác định hỏi: "Thẩm đại ca, có phải mùi kẹo của em xông vào mũi Lâm Uyên rồi không?"