Thời Tiện Ngư gật đầu, cầm di động trong tay nửa đêm cũng không dám buông, khổ sở nhìn xung quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: “ Mọi người mau nghỉ ngơi đi... Nghỉ ngơi sớm một chút, có thể khôi phục trạng thái sớm một chút, em giúp hai người trông coi.”
Thẩm Tiêu trầm ngâm một lát, gật đầu: “Vậy làm phiền Tiểu Ngư rồi.”
Hắn ngồi xuống ngay tại chỗ, ngưng thần tụ khí, miệng lẩm bẩm.
Thanh trường kiếm kia giống như nghe được triệu hoán, vẫn bay lên, ở đống lửa chung quanh vạch xuống một vòng giới tuyến, sau đó nặng nề đâm vào trong tuyến, giống như kiên cố thủ hộ thần.
Sau khi thi triển kết giới phòng hộ tạm thời, Thẩm Tiêu nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.
Thời Tiện Ngư vốn cho rằng mình đủ dũng cảm, nhưng sau khi Thẩm Tiêu nhắm mắt lại, cảm giác sợ hãi nơm nớp lo sợ kia, lại tập kích trong lòng...
Thẩm Tiêu đang nghỉ ngơi, Lâm Uyên cũng đang nghỉ ngơi, cả thế giới dường như chỉ còn lại một mình cô.
Cô dùng hai tay nắm chặt điện thoại di động, tay chân nhẹ nhàng run rẩy, cả người rét run, cho dù lửa trại bốn phía đã đủ sáng ngời, rừng rậm yên tĩnh cũng không tiếng động mang đến cho cô áp lực cực lớn, trong bóng tối, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra quái vật! Không lúc nào là không chèn ép thần kinh yếu ớt của cô!
Không sao...... Không sao......
Cô hít sâu, một lần lại một lần hít vào, cố gắng an ủi chính mình --
Sợ hãi cũng là một trải nghiệm hiếm có! Bao nhiêu người vì thể nghiệm một phen sợ hãi, không tiếc chạy vào nhà ma tìm kích thích, hiện tại cơ hội tốt bày ở trước mặt cô, cô hẳn là hưởng thụ hiện tại! Tận hưởng nỗi sợ hãi!
Hơn nữa, có cái gì phải sợ?! Bị yêu quái ăn thịt, nói không chừng so với bị ung thư tra tấn mà chết thống khoái hơn nhiều! Dù sao đều là chết mà thôi, nếu chết rồi thì cái cảm giác gì cũng sẽ không có, căn bản không cần phải sợ hãi!... Đúng, không cần phải sợ, không cần phải...... không......
...... Ô ô ô không được, vẫn là rất sợ.
Cô quỳ gối ngồi dưới đất, đem thân thể cuộn tròn lui về phía sau, tâm lý sợ hãi khó có thể vượt qua làm cho hàm răng cũng bắt đầu run lên.
Lúc này, phía sau lưng đụng phải một đoàn nhuyễn vật, mới đầu tưởng rằng là dê của mình, sờ sờ xúc cảm không đúng, lại quay đầu nhìn, cô mới phát hiện mình sờ chính là bụng của hắc báo... So với bộ lông thô cứng của dê sừng lớn kia, hiện tại lông dưới lòng bàn tay trơn nhẵn, đường cong mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp... Xúc cảm quả thực thoải mái quá nhiều.
Lông nhung mềm, thật mềm a......
Thời Tiện Ngư có chút luyến tiếc lấy tay ra, tiếp xúc thân thể thường thường có thể cắt giảm hoảng sợ ở mức độ rất lớn, tựa như đi đường ban đêm tay trong tay, can đảm nhất thời cũng tăng gấp bội.
Nhưng mà......
Người ta đang chữa thương, mình ở chỗ này sờ tới sờ lui, ra thể thống gì?
Cô chỉ có thể ngượng ngùng rụt tay lại, tiếp tục ôm di động chiếu rọi bốn phía.
Con báo màu đen nằm ngang trên mặt đất, mở nửa mắt nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh lửa chiếu rọi hiện ra kim quang, rực rỡ chói mắt, giống như bảo thạch quý giá mỹ lệ nhất.
Khi nhận ra Tiện Ngư không ngừng run rẩy, đôi mắt màu vàng này toát ra vài phần mê hoặc.
Một lát sau, một cái đuôi báo tráng kiện màu đen, xuyên qua dưới nách Thời Tiện Ngư, nhẹ nhàng khoát ở trên cổ tay của cô...
Thời Tiện Ngư ngẩn người, quay đầu nhìn hắc báo, đã thấy nó đã nhắm mắt lại, chỉ đem cái đuôi để lại cho cô.
Hắn...... đây là ý gì?
Là nhìn ra cô đang sợ hãi, cho nên muốn an ủi cô sao?
Thời Tiện Ngư chậm rãi hít một hơi, sau đó động tác nhẹ nhàng kéo đuôi báo đen vào trong ngực, nhỏ giọng nỉ non: “ ... Cảm ơn.”
……
(Hết chương này)