Ban đêm, các thôn dân ra ra vào vào rốt cuộc cũng kết thúc, từng người về nhà.
Nhóm người ở lại canh giữ ở linh đường thấp giọng trò chuyện, góc tường ngẫu nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ, tựa hồ là con vật nhỏ bò qua, nơi xa có thể nghe thấy âm thanh cú mèo ô ô..........
Thời Tiện Ngư nằm trên giường gỗ ván, nghe bên tai đủ loại thanh âm nhỏ vụn, có chút ngủ không yên.
Cô đơn giản khoác áo đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đi vào giếng trời, tứ phía vây quanh phòng ốc, đem không gian trên đỉnh đầu vây thành một khối vải vẽ tranh, vuông vức, vẽ sao trời lộng lẫy.
Loáng thoáng, cô lại nghe thấy những thanh âm đó.
Rất kỳ quái......
Không biết là từ đâu truyền đến, trong chốc lát rất nhiều người cùng hô "Cầu Long Vương cho mưa xuống", trong chốc lát lại có phụ nữ khóc sướt mướt "Cầu Bồ Tát phù hộ cho con sinh nhi tử", trong chốc lát lại là tiếng trắc trắc nói nhỏ "Bút tiên hiển linh, nói cho ta biết hung thủ tột cùng là ai"......
Đây là nhà ai đang xem TV sao? Trong thôn kênh truyền hình rất phong phú, nếu âm lượng nhỏ chút thì tốt rồi.
Thời Tiện Ngư nghĩ như thế, về phòng tiếp tục ngủ.
- -----------
Túc trực bên linh cữu ba ngày, mỗi ngày Thời Tiện Ngư đều nghe thấy những âm thanh kỳ quái đó.
Ban ngày bởi vì thường có thôn dân lui tới, nhiều người ồn ào, cho nên không rõ ràng, nhưng vừa đến đêm khuya tĩnh lặng lại vô cùng rõ.
Chờ đến sau khi đưa tang, thanh âm kia càng thêm sinh động, quả thực như âm thanh ma quái lọt vào tai, ồn ào làm cô không ngủ được, hơn nữa thanh âm kia hình như phát ra từ khe hở dưới giường của cô.
Nói đến cũng kì lạ, xảy ra chuyện quỷ dị như vậy, cô hẳn phải tránh còn không kịp mới đúng, không biết vì cái gì, cô như bị âm thanh kia mê hoặc, như mộng du đem giường đẩy ra, dưới giường lộ ra một tầng hầm ngầm——
Những bậc thềm đá chật chội, càng vào bên trong càng u ám.
Thời Tiện Ngư ngồi xổm trước cửa tầng hầm, nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại, chậm rãi đi xuống.......
Cầm điện thoại để chiếu sáng, nhưng khi cô thật sự đi vào lại phát hiện không tối tăm như trong tưởng tượng, cũng không nhìn thấy hình ảnh khủng bố gì.
Chỉ có mấy con cá vàng phát sáng bơi qua bơi lại ở bốn phía.
Đúng vậy, là bơi trong không trung, dáng người tròn trịa, màu sắc khác nhau, chúng nó nỗ lực quẫy đuôi, không ngừng bơi lội. Có khi bơi đến bên người Thời Tiện Ngư, vảy cá trên người phát sáng lung linh.
Cảnh tượng mộng ảo này giống như Thận Lâu Hải Thị.
**Thận Lâu Hải Thị - Thận Khí Lâu
- Vào những dịp trăng tròn, Thận Thần có thể phát ra dòng linh khí đặc biệt. Linh Khí này bay ra khỏi mặt nước biển, biến hiện nên hình ảnh lâu đài, phố xá trên không trung mặt biển, gọi là Thận Lâu Hải Thị hay Thận Khí Lâu.
- Thận Lâu Hải Thị được hiểu như là một pháp giới chợ phiên mỗi khi trăng tròn của các loài Thủy Tộc, chư linh tồn tại nơi hải vực ấy. Họ tụ hội về đây giao thương, trao đổi các bảo bối của họ.
- Một số hiếm người đi biển ngày xưa có thể nhìn thấy ảo ảnh Thận Lâu Hải Thị này, nhưng rõ ràng đây là pháp giới của chư linh nên họ chỉ có thể thấy mờ ảo mà không cách nào chạm vào đó, hay đi đến đó được.
(Trích nguồn: Tam Giới Toàn Thư)
Nhưng tầng hầm ngầm sao lại xuất hiện Thận Lâu Hải Thị?
Không lẽ, là do ung thư thời kì cuối nên xuất hiện ảo giác?
Để xác định phỏng đoán trong lòng, Thời Tiện Ngư thử đi bắt chúng nó —— vốn tưởng rằng ngón tay sẽ xuyên qua cơ thể mấy con cá phát sáng đó, không nghĩ tới, cô thế mà chạm vào được!
Không phải ảo giác!
Con cá vàng đang vui vẻ tung tăng lại bị cô ôm, vẫy đuôi, kích động run run, miệng cá vội vàng đóng đóng mở mở: "Bồ Tát phù hộ cho con sớm sinh nhi tử! Sinh nhi tử! Sinh nhi tử!"
Thời Tiện Ngư bị dọa một vố, nhanh chóng buông tay!
Cá vàng tròn vo lại từ từ bơi đi......
"Ảo giác này cũng quá giống thật đi......." Thời Tiện Ngư lẩm bẩm tự nói, cảm thấy không thể tưởng tượng, lại cúi đầu nhìn tay mình, cảm xúc vừa rồi phảng phất vẫn còn, bóng loáng, còn có chút........ ấm áp.
Cá vàng sao lại ấm được?
Thôi kệ đi, làm gì có con cá vàng bình thường nào lại có thể bơi trên không trung như vậy chứ.
Lúc này, một con cá vàng bơi tới gần cô, đầu là một vòng tròn lớn, cơ thể đỏ trắng đan xen, vây ngắn nhỏ như hai cánh tay vẫy không ngừng, nhìn mười phần ngây thơ chất phác.
Thời Tiện Ngư đánh bạo đến gần, ôm con cá vàng lớn kia--- quả nhiên! Con cá vàng này cũng bắt đầu phấn khởi, miệng cá điên cuồng đóng mở: "Cầu Long Vương cho mưa xuống! Cầu Long Vương cho mưa xuống!!!"