CHƯƠNG 22: TRUYỀN THUYẾT VỀ MA NỮ
Tiếng đàn đó vô cùng thê lương, khiến người nghe như đứt từng khúc ruột.
Nam sinh gần như phát điên, về tới phòng, trùm chăn kín đầu, trong tai cứ văng vẳng khúc sonate ánh trăng kia cả đêm.
Chẳng bao lâu sau, mấy khúc thi thể trong cây đàn bị phát hiện, cảnh sát tiến hành điều tra, nam sinh không chịu nổi áp lực, viết một di thư để lại, sau đó cắt cổ tay tự sát.
Nhưng sự việc không vì như vậy mà kết thúc. Mặc dù thi thể nữ sinh đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng cây đàn từ đó chẳng thể chơi được bất cứ giai điệu nào, dù có chỉnh dây ra sao đi nữa. Ấy thế mà cứ vào lúc đêm khuya vắng người, bên trong phòng học nhạc cũ kia sẽ lại vang lên bản sonate ánh trăng quỷ dị, hơn nữa không chỉ một lần có người trông thấy một bóng ma mặc đồ trắng toát, tóc dài quanh quẩn bên trong phòng, nấc lên tiếng khóc thút thít quái đản.
Nhà trường sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới lượng thí sinh đăng ký ứng tuyển hàng năm nên đã cho thuê người tới dời cây đàn dương cầm đi. Nhưng mấy tốp nhân công chuyên chở đàn dương cầm tới, hoặc là tự mình sơ ý làm đứt tay, hoặc là bị đàn dương cầm rơi đè vào chân, sau đó chẳng ai dám động tới cây đàn nữa.
Nhiều sinh viên nghe chuyện này, sống chết không chịu tới giảng đường đó để học, nhà trường chẳng còn cách nào khác đành phong tỏa toàn bộ tòa giảng đường.
Câu chuyện lời nguyền đàn dương cầm càng đồn thì càng được thêm thắt. Có người nói chỉ cần nghe thấy bản sonate ánh trăng, co nghĩa là nữ sinh kia muốn kéo người đó chết cùng. Còn có người nói, nếu ai phá ngang buổi trình diễn của ma nữ, trong ba ngày sẽ gặp họa sát thân.
Sau khi nghe xong, Hoàng tiểu Đào trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi tôi: "Tống Dương, anh có tin trên đời có ma không?"
Tôi trả lời: "Từ xưa đến nay, có rất nhiều chuyện mà con người không hiểu được. Khoa học cũng chỉ là một cách thức nhận biết thế giới của con người, nó không thể giải thích được tất cả sự vật hiện tượng trên thế gian này. Thái độ của tôi đối với ma quỷ là luôn giữ khoảng cách. Ma quỷ có tồn tại hay không tôi không nắm chắc, nhưng tôi biết một điều..."
"Điều gì?" Hoàng Tiểu Đào hỏi.
"Đó là ma quỷ không có khả năng trực tiếp giết người." Tôi nói.
"Vậy ý của anh là, ma quỷ có thể gián tiếp giết người?"
"Cái gọi là gián tiếp giết người, chẳng qua là bị dọa mà chết, hoặc như trong câu chuyện ban nãy, nan sinh kia không thể chịu nổi nỗi ám ảnh của bản nhạc mà tự sát. Nói tóm lại, trong lòng có ma quỷ thì mới sợ ma quỷ." Tôi giải thích.
"Anh nói chí phải." Hoàng Tiểu Đào buột miệng khen.
Tôi kể những gì thu hoạch được ở chỗ Lão Yêu cho Tiểu Đào nghe, nàng nói: "Xem ra Đặng Siêu thực sự là hung thủ, chuyện đã như đinh đóng cột. Vụ án chưa tới nửa ngày đã phá được, đối chiếu với ghi chép mười năm của cảnh sát thành phố này, tôi vẫn chưa dám tin vào những gì mình thấy."
"Tới giờ vẫn chưa tính là đã phá được án, chúng ta còn chưa bắt được hung thủ." Tôi cười lạnh.
"Nói vậy cũng bằng thừa, anh có chủ ý gì không?" Hoàng Tiểu Đào hỏi.
Lúc này, điện thoại của tôi lại vang lên tiếng chuông. Sở dĩ nói 'lại vang lên' là bởi trong suốt bữa ăn, điện thoại của tôi cứ reo không ngừng. Hoàng Tiểu Đào tò mò hỏi tôi: "Tống Dương, có phải sim của anh bị tin nhắn rác làm phiền không, sao cứ thỉnh thoảng lại có thông báo như vậy?"
Tôi lấy điện thoại di động ra, mở weibo xem xét một chút. Chỉ mới ăn xong bữa cơm, tôi đã có thêm hai ngàn lượt follow, còn nhận được gần ba trăm tin nhắn inbox. Vương Đại Lý ngó đầu qua nhìn, trố mắt nói: "Mẹ ôi, Tống Dương, ngươi nổi tiếng rồi."
"Sao vậy?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi đưa điện thoại cho nàng xem: "Tôi nhờ Lão Yêu pr hình ảnh cá nhân một chút, kết quả đã thu về rất nhiều fan hâm mộ. Giờ họ đều gọi tôi là thần thám Tống ca ca."
"Oa, có phải anh đang định hướng phát triển trên mạng internet, bây giờ người nổi tiếng trên mạng rất nhiều, nhưng chưa có một thiếu niên trinh thám nào. Nếu anh có đầu óc kinh doanh một chút, chụp thêm mấy bức ảnh nghệ thuật, tôi đoán chỉ cần nửa năm là vinh quang tột đỉnh. Có khi còn thuận tiện dụ dỗ được một đám nữ sinh si mê, gửi gắm cả đời cho anh nữa." Hoàng Tiểu Đào có chút ghen tỵ, nói.
"Thôi đi, tôi cũng chẳng phải loại người muốn nổi tiếng tới phát điên. Chờ sau khi vụ án này kết thúc, tôi sẽ khóa tài khoản weibo. Thực ra tôi làm vậy là muốn dẫn dụ Đặng Siêu ló mặt ra mà thôi." Tôi đáp.
"Dẫn dụ hắn kiểu gì? Lên weibo mắng hắn là con rùa đen rụt cổ sao?" Hoàng Tiểu Đào không còn gì để nói.
"Yên tâm, tôi đã chuẩn bị một miếng mồi ngon, đảm bảo hắn sẽ cắn câu. Nếu không ngoài dự tính, tối nay là chúng ta sẽ có thể bắt được hắn." Tôi cười.
"Thật sao?" Hoàng Tiểu Đào hưng phấn, hai mắt sáng lên: "Anh mau nói một chút kế hoạch đi, tôi còn có chuẩn bị sẵn."
Tôi thu hồi lại nụ cười: "Việc này, tạm thời tôi xin được giữ bí mật."
Hoàng Tiểu Đào vỗ bàn một cái rầm, tức giận nói: "Còn dám giữ bí mật với tôi? Lúc trước ba điều tôi nói anh đã quên hết rồi sao?"
"Được rồi, được rồi."
Không phải tôi tỏ ra thần bí, chẳng qua là lo lắng càng nhiều người biết, tin tức càng lan truyền sẽ dẫn tới đánh rắn động cỏ. Nhưng nếu Hoàng Tiểu Đào cương quyết bắt tôi nói, thì tôi cũng đành phải nói thôi.
Tôi nhờ Lão Yêu viết một bức thư giả dạng nét bút của Trương Khải, trong thư vạch trần toàn bộ quỷ kế của Đặng Siêu. Sau đó sẽ đăng lên weibo hai tin tức, một là tôi đã nắm được di thư của Trương Khải; hai là tôi còn chưa báo với cảnh sát.
Tôi muốn dụ Đặng Siêu từ trong bóng tối tới tìm tôi, sau đó ra tay bắt gọn.
Hoàng Tiểu Đào và Vương Đại Lý nghe qua thì trợn tròn mắt. Vương Đại Lý la lên: "Dương tử, một chiêu này của ngươi quá mạo hiểm, ngộ nhỡ Đặng Siêu tính giết luôn ngươi thì sao?"
"Rất có khả năng này, nhưng trước mắt chúng ta ở ngoài sáng, hắn ở trong tối; không đi nước cờ mạo hiểm này, chúng ta không thể thắng được lão pháp y Tần."
"Mà nói đi nói lại, bên cạnh ta còn có Hoàng Tiểu Đào bảo vệ, nguy hiểm thực ra cũng không lớn lắm." Tôi nói.
Hoàng Tiểu Đào đáp: "Vậy anh có chắc chắn Đặng Siêu sẽ theo dõi weibo của anh, tin lời anh nói không? Chẳng phải hắn là một sinh viên rất thông minh sao?"
"Càng thông minh thì cân nhắc càng nhiều, lo lắng cũng càng lớn. Đây là một vụ án mạng, không phải là trộm một cái quần lót. Chắc chắn bây giờ hung thủ đang rất bấn loạn, nhất cử nhất động theo dõi động tĩnh trong trường, hắn khẳng định sẽ xuất hiện." Tôi tự tin nói.
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Tống Dương, anh thật quá can đảm. Tôi thật muốn viết một thư giới thiệu, để sau này anh tới làm đồng nghiệp của tôi, khẳng định vụ án nào cũng có thể giải quyết dễ dàng."
Vương Đại Lý vỗ tay khen hay: "Vậy thì quá tốt rồi, Tiểu Đào tỷ tỷ, liệu có thể giới thiệu thêm cả tôi không? Tôi là trợ thủ đắc lực của Dương tử, hắn không thể không có tôi."
"Được đó, Tống Dương anh cứ suy nghĩ thật kỹ đi, dù sao anh cũng là sinh viên năm tư rồi, tội gì phải lãng phí tư chất trời ban như vậy, đi làm một công việc văn phòng chán ngắt." Hoàng Tiểu Đào từng bước dẫn dắt.
Tôi cười khổ không thôi, thực ra trong lòng tôi cũng muốn, nhưng tôi không thể vi phạm vào tổ huấn của Tống gia, đành phải lựa lời nói: "Tôi không muốn làm cảnh sát, cứ coi như là cố vẫn của cô là được."
Vương Đại Lý tiếc nuối: "Này, cơ hội tốt như vậy sao ngươi lại lãng phí?"
Hoàng Tiểu Đào nói theo: "Vậy là sao?"
Nhưng tôi kiên quyết từ chối, cuối cùng cả hai đành phải bỏ qua. Hoàng Tiểu Đào hút nốt chút sữa cuối cùng: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
"Chờ đợi." Tôi mỉm cười.
Vương Đại Lý nói: "Chiều nay ta với ngươi ra tiệm net chơi đi."
Tôi lườm hắn: "Chiều nay phải lên lớp."
"Học hành gì nữa, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy còn muốn lên lớp?"
"Dù thế nào ta vẫn lên lớp, còn ngươi thích đi đâu thì đi." Tôi nói.
Hoàng Tiểu Đào bật cười: "Anh đúng là con người có trách nhiệm, buổi sáng phá án, buổi chiều đi học."
Ông nội tôi đã từng nói, cho dù người xung quanh có nâng đỡ mình như thế nào đi nữa, cũng không được vênh váo đắc ý, việc nên làm vẫn phải làm. Người khiêm tốn mới có được thành công, kể phách lối sớm muộn cũng lụi tàn.
"Tống đại thần thám, còn có nhiệm vụ gì giao cho tôi không?" Tiểu Đào hỏi.
"Cô đi điều tra lại một chút bản án giết người giấu xác trong đàn dương cầm đi, tôi muốn biết tên của hung thủ và nạn nhân." Tôi giao phó vài câu.
"Được." Hoàng Tiểu Đào lập tức gật đầu.