CHƯƠNG 31: TỬ THI HÚT MÁU
Tôi thầm nghĩ, cách thức chết thì có gì mà khó nói, chẳng lẽ không tìm ra nguyên nhân?
Nghĩ tới đây, đột nhiên tôi trở nên kích động, có khi nào Giang Bắc tàn đao lại xuất hiện không?
"Nhanh, mau dẫn tôi đi." Tôi nói.
"Được, đi theo tôi."
Chúng tôi đi thang máy lên tầng bốn của nhà nghỉ, trong hành lang có mấy cảnh sát đang đứng, có một gã đàn ông to béo mặc quần đùi cởi trần, chân đi dép của nhà nghỉ, trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng vừa to vừa dài. Bên cạnh gã là một cô gái trẻ khoác chăn, ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu, tóc dài che ngực.
Cảnh tượng này, nếu có phóng viên được tác nghiệp, nó sẽ thành cảnh chống bán dâm trên bản tin thời sự.
Cảnh sát đang lấy lời khai, tên béo da đen ủ rũ nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói rồi, tôi và cô ấy là yêu nhau thật lòng, giống như Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, không phải quan hệ như mấy người nghĩ đâu."
"Nói không vô ích, mau xuất trình CMND, và bằng lái." Cảnh sát nói.
"Đã nói là quên mang theo mà."
"Định lừa gạt ai vậy? Không có thẻ căn cước làm sao thuê phòng nhà nghỉ?" Viên cảnh sát cười lạnh.
Vương Đại Lý kinh ngạc túm áo tôi: "Đi thôi Dương tử, chúng ta tới nhầm chỗ rồi, đây là hiện trường bắt mại dâm."
Hoàng Tiểu Đào nói, chính là hai người này phát hiện thi thể, lúc tối họ tới thuê phòng nhà nghỉ, đang định vài việc chính thì thấy tấm đệm rung chuyển. Lật ra xem thì phát hiện bên dưới là một xác chết. Hai người bọn họ hoảng sợ, lập tức báo cảnh sát.
Bước đầu cảnh sát nhânh định hai người này hình như là đang mua bán dâm, bắt họ xuất trình giấy tờ nhưng nhất định họ không đưa. Bởi vậy cứ dây dưa từ lúc đó tới giờ, đã thông báo cho đội cảnh sát tệ nạn xã hội tới tiếp quản.
Tôi cười nói: "Gã béo này đúng là đen đủi, ra ngoài hái hoa bắt bướm còn gặp phải tình huống này, tôi đoán hắn sẽ bị ám ảnh tâm lý, mấy tháng nữa cũng không cương cứng nổi."
Hoàng Tiểu Đào không khỏi bật cười: "Ai bảo hắn đi bậy làm chi, ở yên trong nhà có phải sẽ không gặp chuyện gì sao."
Nghe Hoàng Tiểu Đào kể, tôi kết luận hung thủ không phải Giang Bắc tàn đao, bởi trong từ điển của tên phách lối này không tồn tại hai chữ 'giấu thi'. Chẳng những hắn sẽ không giấu, mà còn quang minh chính đại bày thi thể ra, thách thức cảnh sát.
Tên béo còn đang tranh cãi với cảnh sát, chúng tôi lách qua hắn, vào trong phòng xem xét thi thể.
Hiện trường có mấy viên cảnh sát đang bận rộn. Hoàng Tiểu Đào nói bọn họ tìm thấy mười mấy dấu vân tay trên vật dụng và vách tường trong phòng. Tuy nhiên ý nghĩa không lớn, bởi hàng ngày nhà nghỉ đều có nhiều người ra vào.
Tôi liếc mắt về hướng chiếc giường, đệm bị lật lên, thi thể bị giấu ở phía dưới.
Thi thể rất sạch sẽ, tóc dài, trên người chỉ mặc bộ đồ lót. Da thịt trắng bệch, đương nhiên không phải trắng theo cách tự nhiên, mà là trắng như một tờ giấy.
Tử trạng khá dữ tợn, mắt trợn trừng, hai tay co quắp như móng gà, câc đặc điểm cũng chỉ ra trước khi chết, cô ta thật sự gặp thống khổ.
Vừa thấy cảnh này, Vương Đại Lý liền vọt ra nấp sau lưng tôi. Hoàng Tiểu Đào khinh bỉ mắng: "Anh dẫn tên nhát gan này tới làm gì? Biểu diễn kỹ năng buộc dây giày à?"
Hiển nhiên là ký ức lần trước của Tiểu Đào về Vương Đại Lý vẫn còn in sâu. Hắn giải thích: "Tôi là trợ thủ đắc lực của Dương tử, hắn không thể thiếu tôi."
"Đúng, đúng." Tôi bất đắc dĩ gật đầu, sau đó hỏi Tiểu Đào: "Đã đụng vào thi thể chưa?"
"Chỉ có tiểu Chu ở tổ kỹ thuật mới dùng tia tử ngoại chiếu một lượt, để xem có vân tay lưu lại hay không, còn lại thì chưa đụng chạm." Hoàng Tiểu Đào nói.
"Có tìm thấy vân tay không?" Tôi hỏi.
Hoàng Tiểu Đào đang định trả lời, thì một cảnh sát trẻ đeo kính gọng đen, tóc bóng mượt, dáng dấp nhã nhặn, giữa hai lông mày lộ ra ngạo khí bước tới: "Trên người nạn nhân không có bất kỳ dấu vân tay nào, trong móng tay cũng không có da lưu lại."
Hoàng Tiểu Đào giới thiệu: "Vị này là tiểu Chu, cao thủ của tổ kỹ thuật, đã phá không ít án mạng."
Tiểu Chu đắc ý gật đầu một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang tôi: "Ngươi chính là Tống Dương? Nghe Hoàng tổ trưởng nói ngươi biết dùng một loại kỹ thuật cổ xưa chưa ai biết tới để nghiệm thi, ta cũng muốn chứng kiến một chút."
"Quá khen." Tôi đáp.
Tiểu Chu đột nhiên cười lạnh: "Nhưng ta cá ngươi sẽ không nghiệm ra được gì đâu, bởi vụ án này căn bản không phải do con người gây ra."
Nghe hắn khiêu khích tôi liền thấy không vui, cảnh sát cũng là con người, cũng có người này người kia, tiểu Chu này thuộc vào loại tranh cường háo thắng. Tôi lim dim đôi mắt nói: "Ngươi khẳng định chắc chắn như vậy?"
"Tự ngươi đi xem thì biết, tới đây, đưa cho hắn đôi găng tay." Tiểu Chu khinh thường vẫy tay.
Một viên cảnh sát đưa tới hai bộ găng tay cao su, tôi và Vương Đại Lý đeo vào, đi tới bên cạnh cái xác. Hoàng Tiểu Đào định soi đèn cho tôi, tôi nói không cần.
Trên cổ thi thể có một dấu răng, trên dấu răng có hai lỗ đen kịt máu. Tôi dùng ngón tay cào một chút, phát hiện hai lỗ này rất sâu, nạn nhân là bị hai cái răng rất dài cắn thủng cổ.
"Lật lại." Tôi ra lệnh.
Lúc thi thể được lật lên, tôi phát hiện, vùng ngực và bụng lại không có huyết ấm, huyết ấm chính là thi ban theo cách gọi của Ngỗ Tác cổ đại.
Nếu khồn xuất hiện thi ban, tức là toàn bộ máu trong người nạn nhân đều đã bị hút hết, chẳng trách mặt lại trắng bệch như vậy.
Vương Đại Lý hoảng sợ, đưa tay che miệng: "Trời ạ, chuyện này không phải do còn người làm, mà là ma cà rồng gây ra." Nói xong liền nôn mửa.
"Chưa nghiệm thi, đừng có phán bừa." Tôi mắng.
Lúc này tiểu Chu đi tới, nói: "Tống đại trinh thám, vừa nãy ta dùng tia tử ngoại và máy quang phổ laser chiếu qua, trên da người chết và trên quần áo không có nửa điểm vân tay, ta nghĩ ngươi đừng nên phí sức."
Trong lời nói này như có gai, tôi nghe mà rất khó chịu: "Đó chẳng qua là ngươi không phát hiện ra thôi. Ngươi không phát hiện không có nghĩa là không có."
"Cách lần trước ngươi làm ta có nghe qua, lúc đó ngươi dùng một cái ô đỏ phát hiện ra vết tích trên thi thể, làm cho Tần pháp y cứng miệng, sau đó ngán ngẩm viết đơn xin thuyên chuyển công tác. Thứ lỗi cho ta nói thẳng, Tần pháp y vốn là bác sĩ pháp y chuyên nghiệp, nhưng chuyên môn chỉ tạm được, có điều lão luôn ỷ vào thâm niên nên mới lên mặt với mọi người trong đội hình cảnh." Tiểu Chu nói.
Hoàng Tiểu Đào đứng bên cạnh cười khổ, tiểu Chu vừa tới là cứ nhắm vào tôi, tựa như có ẩn tình gì đó, tôi lập tức hỏi: "Ý ngươi là, ngươi giỏi hơn Tần pháp y?"
"Thật không dám giấu diếm, ta đi du học ở Mỹ về, chuyên khoa chính là giám định vết tích, thậm chí đã được nghe thần thám Lý Xương Ngọc giảng dạy. Máy móc ta dùng cũng là được nhập từ Mỹ về, trong thiên hạ chưa từng có dấu vết nào ta chưa nghiệm ra, nếu ta nghiệm không ra thì chỉ có một khả năng là nó không tồn tại." Tiểu Chu vênh mặt nói.
Tôi liếc mắt nhìn thi thể một cái, trên đời này không có thi thể nào mà không lưu lại dấu vết, cho dù là thi thể Giang Bắc tàn đao sát hại cũng không ngoại lệ, lời này của tiểu Chu thật thiếu suy nghĩ.
Tôi thấy hắn quá kiêu ngạo, định làm giảm chút nhuệ khí của hắn.
"Ngươi hoàn toàn tin tưởng vào kỹ thuật của người Mỹ? Nghiệm thi phải nói tới cách thức, giống như chưa bệnh vậy, không phải cứ đắt tiền nhất là tốt. Thi thể đã bị hung thủ động vào, nhất định sẽ có dấu vết lưu lại." Tôi nói.
Tiểu Chu đột nhiên cười: "Chỉ nói mồm thì ai biết được, ngươi thử khám nghiệm ta xem nào."
"Nếu như ta khám nghiệm ra thì sao? Có muốn đánh cược một phen không?" Tôi cười lạnh.
"Được đó!" Tiểu Chu sảng khoái đáp ứng, nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên nhìn thấy cái gạt tàn trên đầu giường, hắn chỉ tay nói: "Nếu ngươi khám nghiệm ra được, ta sẽ ăn hết những thứ trong đó cho ngươi xem, còn nếu như ngươi không nghiệm ra được..."
"Nếu không nghiệm ra, cả cái gạt tàn ta cũng ăn luôn." Tôi nói.