CHƯƠNG 54: HIỆN TRƯỜNG VỤ ÁN
Sắp xếp cho Vương Đại Lý cẩn thận xong, Hoàng Tiểu Đào chợt nhắn cho tôi một tin: "Tống Dương, anh tới bãi đậu xe ngay, có chuyện rồi."
Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì, gấp gáp chạy xuống, tới nơi suýt chút nữa thì bật cười.
Thì ra lúc La Vi Vi đánh con BMW của Tiểu Đào ra, không cẩn thận để cửa xe chạm vào cột, xước một vệt sơn vừa to vừa dài. Xe thì bị ép sát vào cột, tiến thoái lưỡng nan, xem ra kỹ thuật lái xe của Vi Vi này không ổn lắm.
Hoàng Tiểu Đào kêu la om sòm, La Vi Vi bĩu môi nói: "Có cái gì to tát đâu, cùng lắm ta bồi thường tiền sơn xe cho ngươi."
Hoàng Tiểu Đào khoát tay: "Khỏi, ta có bảo hiểm xe, chỉ là rất phiền toái, lại phải cãi nhau với nhân viên công ty bảo hiểm."
Hoàng Tiểu Đào bảo tôi đánh xe ra giúp, tôi nói việc này tôi cũng không quá giỏi, cuối cùng vẫn phải là Vương thúc ra tay, loáng cái đã đánh được xe ra, Hoàng Tiểu Đào giơ ngón tay tán dương: "Lão tài xế, không hổ là lão tài xế."
"Cô có biết 'lão tài xế' là chỉ gì không?" Tôi hỏi
"Không phải là ý này sao?" Tiểu Đào nghi ngờ nói.
Tôi chẳng biết nói gì hơn, nhìn bộ dạng Tiểu Đào chắc thường ngày không bao giờ lên mạng. (Lão tài xế là từ lóng cư dân mạng TQ dùng để chỉ nam thụ trong đam mỹ nhé).
Tôi hơi cảm thấy hối hận vì đã bảo La Vi Vi làm tài xế, cô nương này chết vì sĩ diện, nói rằng đi ngoài đường thì không thành vấn đề, cuối cùng vẫn phải để cô ta lái. Chật vật đau khổ rời bãi đậu xe, cũng may mà lái ngoài đường không đến nỗi tệ.
Nửa giờ sau, chúng tôi đến hiện trường vụ án, là một con phố cố, có rất nhiều cửa hàng nhưng đều đã đóng cửa. Kiến trúc ở đây rất lộn xộn, trên nóc nhà phơi đầy quần áo, vì giờ đã là gần trưa, người dân đang nấu cơm, mùi thức ăn cùng với âm thanh xào nấu bốc ra từ cửa sổ.
La Vi Vi nói, con đường này ở Võ Khúc đã lâu năm rồi, trước đây đều bán tạo hóa, nhưng sau này xung quanh mọc lên siêu thị tiện lợi ngày càng đông, giới trẻ chẳng còn đoái hoài, nơi này liền dần dần suy tàn.
La Vi Vi dẫn chúng tôi tới trước một căn nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài có dây cảnh giới, trên cửa dán niêm phong của cảnh sát, Hoàng Tiểu Đào nói: "Nhà nạn nhân có phải là nghèo không? Sao ở một căn gác như nhà trọ thế này?"
La Vi Vi giải thích: "Cha của người chồng trước đây làm nghề bán tranh chữ, trước đây căn nhà này là cửa hàng tranh chữ, sau đó người chồng thừa kế lại."
Tôi hỏi Hoàng Tiểu Đào: "Cô chưa từng ở nhà cổ như thế này phải không?"
Nàng lắc đầu: "Chưa từng, mà chắc chắn là nó không thoải mái rồi, từ nhỏ ta đã ở biệt thự."
Tôi sống trong nhà cổ của Tống gia từ bé, loại nhà kết cấu bằng gỗ này Đông âm Hạ mát, chẳng cần dùng điều hòa, vô cùng thoải mái. Sau đó lên đại học, sống trong ký túc, thời gian đầu tôi cũng chẳng thấy quen.
Chúng tôi xé niêm phong đi vào, tầng một bố cục rất rộng rãi, xem ra lúc trước đúng là dùng để bán hàng. Bởi vì không bật đèn nên tầng một có vẻ hơi âm u, Hoàng Tiểu Đào nói: "Thật giống cảnh trong phim kinh dị quá."
La Vi Vi cười khẩy: "Lá gan nhỏ như vậy mà đòi làm cảnh sát?"
Hoàng Tiểu Đào trừng mắt: "Ngươi không nói thì sẽ lăn ra chết à? Mới vừa nãy ai bị dọa tới ngất xỉu?"
"Chỉ là ta không cẩn thận nên bị ngã mà thôi." La Vi Vi chống chế.
"Đunga vậy, miệng cũng sùi bọt mép nữa, ngươi mau tới bệnh viện chụp CT đi, xem có phải bị ngã đập đầu ảnh hưởng đến não không?" Hoàng Tiểu Đào châm chọc.
"Ngươi..."
Tôi sợ cả hai sẽ to tiếng ở chỗ này, liền quay qua La Vi Vi nói: "La tiểu thư, cô đi mua giúp tôi một túi bột mỳ hảo hạng về đây."
Cô ta đang hằm hằm lườm Tiểu Đào, tức giận ném cho tôi một câu: "Mua làm gì?"
"Đi nhanh!" Tôi ra lệnh.
La Vi Vi rất không tình nguyện, đi ra cửa. Hoàng Tiểu Đào nhìn theo, thở dài: "Dáng người đẹp đẽ, chỉ tiếc là tính cách chán quá, đoán chừng là tên con ông cháu cha kia làm hỏng nàng."
"Tôi cảm thấy tướng mạo cũng thể hiện tính cách, cứ chờ mà xem." Tôi đáp.
Chỉ thuận miệng nói ra như vậy, ai ngờ Hoàng Tiểu Đào lại phản ứng đặc biệt mãnh liệt, vui vẻ kéo tay tôi: "Tống Dương, anh cảm thấy thật vậy ư?"
Tôi ấp úng: "Ừ, đúng thế."
La Vi Vi là một cô gái đẹp, nhưng tôi cảm thấy cái đẹp đó rất 'nhọn'. Nói thế nào được nhỉ, chính là cằm nhọn, mắt xếch, lông mày lá liễu, khác hẳn với Tiểu Đào, tròn trịa nhẵn nhụi, được người nhìn ưa mắt.
Bàn về khí chất thì Tiểu Đào rất dễ gần, phóng khoáng, lộ ra vẻ ngoài anh tuấn của một nữ cảnh sát. Còn La Vi Vi lại toát ra một loại tự do theo kiểu được nuông chiều từ bé, ngoa ngoắt, hoàn toàn là tính khí của một đại tiểu thư.
Bởi vậy mới nói, không so sánh thì không tổn hại.
Hoàng Tiểu Đào dùng cùi chỏ thọc tôi, nói: "Phải rồi, quen anh cũng một thời gian, tôi còn chưa biết mẫu phụ nữ của anh là gì đấy."
"Ây..." Tôi liếc nhìn nàng một cái, gò má đột nhiên nóng bừng, nói: "Con gái tóc dài dễ thương."
Hoàng Tiểu Đào bất ngờ: "Cái gì, vừa hay ngược lại với tôi mà, không phải là anh ngại nói rằng thích mẫu con gái như tôi nên mới cố ý nói thế chứ?"
"Không có, tôi tuyệt đối không có." Tôi chối.
Chúng tôi bước lên lầu, cầu thang bằng gỗ ọp ẹp phát ra tiếng kêu cót két, từ cửa phòng đã có thể nhìn thấy phòng ăn, nơi án mạng xảy ra.
Bên trong đơn giản là một mớ hỗn độn, bàn hất tung dưới đất, la liệt đũa và mảnh bát đĩa vỡ, trên tường văng đầy máu, gần như không còn nhận ra màu sắc của giấy dán tường. Trên sàn là hình vẽ tư thế nằm của nạn nhân bằng phấn trắng, rèm cửa che kín ánh trời, khiến cho không khí vô cùng âm u, quỷ dị.
Tôi nhíu mày: "Phòng này phong thủy không tốt."
Hoàng Tiểu Đào bất ngờ, hỏi: "Ồ, anh còn biết cả phong thủy?"
"Phong thủy ấy à, thực ra cũng không huyền diệu như cô nghĩ, ông nội nói với tôi, chính là làm cho người ta ấn tượng đầu tiên có thoải mái hay không." Tôi giải thích: "Cô nhìn căn phòng này, phòng ngủ và phòng ăn đều hướng thẳng ra cửa, một chút riêng tư cũng không có; cầu thàng thì dốc đứng, người già đi đứng khó khăn, lên xuống sẽ rất bất tiện. Phòng ngủ và nhà vệ sinh cách xa nhau, ở giữa còn phải leo cầu thang, mùa đông mà buổi tối muốn đi vệ sinh nhất định là vừa lạnh vừa sợ.
"Nói rất có đạo lý, sau này tôi muốn mua nhà, xin Tống đại sư xem qua giúp một chút." Hoàng Tiểu Đào gật đầu liên tục.
"Không dám nhận, không dám nhận." Tôi cười.
Thiết kế của căn nhà có thể nói là thiếu sót, nhưng chưa tới mức mang lại họa sát thân, phòng thủy và án mạng hẳn là không liên quan đến nhau.
Chúng tôi đi vào phòng ăn nối liền với bếp, trong này cũng rất bừa bộn, đất đầy mảnh sứ, vài vật dụng đã bị cảnh sát mang đi, một hình vẽ bằng phấn trước kệ bếp.
Tôi im lặng quan sát một hồi, muốn hình dung lại toàn bộ quá trình xảy ra án mạng. Theo lẽ thường mà nói, vụ án này không cần phải điều tra, bởi vì hung thủ đã chết, nhưng chúng tôi muốn tìm ra điểm khác thường của nó, chính là nguyên nhân gây ra án mạng.
Tôi kéo rèm cửa sổ, phá hiện đối diện là một căn phòng trống, sau đó ngước mắt lên tường ngắm một cái mặt nạ thủ công, thất thần nửa ngày. Hoàng Tiểu Đaog nói: "Anh thích thứ này à? Để Hoàng tỷ đây mua tặng một cái."
"Không phải, là tôi đang suy nghĩ chuyện khác."
"Có manh mối gì sao?"
"Không có chút manh mối nào."
"Tôi cũng vậy, chẳng thấy bất cứ manh mối nào, vụ án thật sự quá ly kỳ." Tiểu Đào ngao ngán. Sau đó nàng nghiêng đầu hỏi Vương Nguyên Thạch: "Vương thúc, ông có nhiều kinh nghiệm, có phát hiện gì không?"
Vương Nguyên Thạch không thay đổi sắc mặt, im lặng cả chục giây không nói, Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Được rồi, cám ơn ý kiến quý báu của ông."
Đúng lúc này, dưới cầu thang vang lên một loạt tiếng bước chân, Hoàng Tiểu Đào nói: "La đại tiểu thư về rồi à?"
Nàng mới vừa định đi xuống dưới, tôi vội cản lại, ngóng tai nghe. Tiếng bước chân này không giống của La Vi Vi, chố mắt tôi liền cảnh giác: "Không đúng, có người khác đang đi vào!"