Chương 61: [Dịch] Âm Phủ Thần Thám

Lời nói dối vô hại

Phiên bản dịch 6383 chữ

CHƯƠNG 61: LỜI NÓI DỐI VÔ HẠI

Tôi đang ngao ngán, không biết phải ra điều kiện thế nào cho Lão Yêu, Hoàng Tiểu Đào liền giật điện thoại di động: "Ta là cảnh sát Hoàng Tiểu Đào, người mà Tống Dương đang hợp tác. Ngươi tên gọi Lão Yêu đúng không? Chỉ cần ngươi chịu giúp ta lần này, phá xong án đợi ta lãnh được tiền thưởng về, toàn bộ sẽ thuộc về ngươi."

Lão Yêu vui mừng quá đỗi: "Hoàng cảnh quan thật hào phóng. Được được, ta lập tức điều tra."

Sau đó Hoàng Tiểu Đào cúp máy, thản nhiên quăng vào ngực tôi, tôi ngạc nhiên nói: "Mẹ ơi, cô cũng thật phóng khoáng quá đi! Lão Yêu chỉ lên mạng tra ít thông tin, tiền thưởng lại cho hắn hết?"

Tiểu Đào nháy mắt với tôi: "Anh nghe thiếu một từ, tôi nói là tôi 'lãnh được' tiền thưởng, đưa bao nhiêu là chuyện ở trên, còn tôi nhận bao nhiêu là do tôi tự ý. Có thể tôi chỉ nhận mấy trăm, cũng có thể chẳng cần nhận xu nào. Tôi làm cảnh sát lâu như vậy, còn không đấu lại loại tiểu tử này hay sao?"

Tôi thầm thán phục, thâm ý này quá sâu.

Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Tên này nói năng âm dương quái khí, có phải chính là tên gay mà lần trước anh nhắc tới không?"

"Hắn ngoài miệng không thừa nhận, nhưng sinh viên cùng khóa đều cho rằng hắn chính là như vậy."

"Có phải anh cũng thích đàn ông giống hắn không?" Tiểu Đào hỏi.

Tôi nghiêm mặt nói: "Sao cô có thể hiểu lầm như vậy?"

Hoàng Tiểu Đào lẩm bẩm: "Há, ta đây yên tâm rồi."

Yên tâm? Yên tâm cái gì, đầu óc tôi mông lung.

Sau khi trở về cục cảnh sát, tôi bảo Liêu tổ trưởng cho mọi người tan ca đi, gần đây có bệnh viện nào không, tôi đưa bé gái tới đó.

Hoàng Tiểu Đào lái xe chạy tới bệnh viện mà Liêu tổ trưởng chỉ, sau đó bảo Vương Nguyên Thạch bế con bé vào. Bác sĩ kiểm tra một chút nói rằng con bé không có bệnh gì, chủ yếu là do quá sợ hãi cộng thêm ăn uống không đầy đủ. Khi được hỏi ai là người giám hộ, Hoàng Tiểu Đào lấy thẻ cảnh sát ra, bác sỹ không hỏi gì thêm, đưa con bé vào giường bệnh, truyền nước.

Vương Nguyên Thạch ra ngoài hút thuốc, tôi tới bên cạnh Tiểu Đào, ngồi xuốngm vừa đặt mông thì nàng đột nhiên đứng dậy đi ra chỗ khác.

Tôi thầm buồn bực nói: "Có phải tối nay cô có ý kiến gì với tôi không?"

Hoàng Tiểu Đào ngẩng mặt nhìn đèn trần, thờ ơ đáp.

Tôi đoán, nhất định là chuyện ban nãy trong hẻm tôi đã đụng nhầm ngực nàng, nhưng nếu nhắc lại, nàng chắc chắn sẽ nổi giận. Suy đi tính lại, tôi muốn nhận lỗi về mình, nói với nàng: "Chờ chúng ta về Nam Giang, tôi mời cô đi ăn đi, tôi biết một tiệm Pizza rất ngon."

"Khỏi cần, cám ơn!" Tiểu Đào lạnh lùng.

Đúng lúc này trong phòng bệnh vang lên tiếng khóc, chúng tôi chạy vào, phát hiện đứa bé đã tỉnh, đang gào khóc gọi cha mẹ. Hoàng Tiểu Đào muốn đưa tay xoa đầu an ủi, con bé lại thu mình, cuộn người lại khẽ run, đôi mắt đen láy rưng rưng nước mắt, bọ dạng như con nai tơ sợ thợ săn.

"Đừng sợ, chúng ta là cảnh sát." Tiểu Đào nói.

Con bé nghe thấy hai tiếng cảnh sát, khóc càng lớn hơn: "Dì cảnh sát, ba mẹ của con thật sự xảy ra chuyện sao?"

Hoàng Tiểu Đào gật đầu, con bé ôm gối gào khóc.

Chờ nó khóc đủ, Hoàng Tiểu Đào hỏi thăm chút vấn đề. Thì ra con bé này chính là con của nạn nhân, hai ngày trước nó gọi điện về nhà không được nên gọi cho người thân hỏi có chuyện gì, nhưng người thân của nó cứ ấp a ấp úng, nó liền đoán được trong nhà khả năng có chuyện không ổn.

Bởi vậy nửa đêm nó chạy từ trường về nhà. Trường ở rất xa, ngồi xe rất lâu mới tới, phát hiện trong nhà tối om, bên ngoài dán niêm phong, còn nghe thấy tiếng động trên lầu, giống như có mấy người xấu đang làm gì nhà nó vậy.

Nghe tới đó, tôi với Hoàng Tiểu Đào nhìn nhau, thì ra lúc con bé về, chúng tôi đang ở lầu hai thi triển diễn hung thuật, bị con bé hiểu lầm là người xấu.

Con bé do dự ở ngoài cửa một lúc, sau đó trông thấy một con mèo đen từ trên nóc nhà hàng xóm nhảy vào cửa sổ, giữa đường nó còn quay đầu lại, con mắt xanh lè dò xét con bé, hắc miêu này có vẻ không tầm thường.

Một lát sau, con mèo đen chui ra từ cửa chính, đột nhiên nhào tới người con bé, sau đó nó mất ý thức, lúc tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện.

"Mèo đen?" Tôi lẩm bẩm, chẳng lẽ lúc chúng tôi tái hiện vụ án, chính con mèo cổ quái đó đã tới làm nhiễu chúng tôi, bởi vậy nên chúng tôi mới không kìm chế đượ cảm xúc.

Hoặc là nó chỉ đơn giản là bị chuột bạch hấp dẫn.

Sau khi nói xong, con bé khóc hỏi: "Cha con, mẹ con, còn cả bà con nữa, làm sao mà chết?"

"Bọn họ..." Hoàng Tiểu Đào đắn đo, dùng ánh mắt quăng cái khó cho tôi.

"Khí ga rò rỉ, lúc ba người nấu cơm xong quên không khóa vòi ga, nên ngạt mà cùng chết." Tôi nói dối.

"Con có thể nhìn họ một chút được không?"

Tôi lắc đầu: "Quả thực rất xin lỗi, thi thể giờ đã bị pháp y phẫu thuật, con thấy sẽ càng thương tâm hơn."

Con bé vùi mặt vào gối tiếp tục khóc, chuyện này bất kể rơi vào ai cũng khó có thể chịu đựng, nói chi tới một con bé mười hai tuổi. Hoàng Tiểu Đào định hỏi mấy câu, tôi lắc đầu ra hiệu nàng đợi sau này hãy nói, giờ ra ngoài đã.

Hoàng Tiểu Đào liếc mắt nhìn tôi: "Thật không nhìn ra, anh cũng rất nhân từ."

"Cha mẹ mất là việc không thể lừa gạt, tôi cũng chẳng còn cách nào khác là phải nói dối."

"Chúng ta ở đây một đêm sao? Vậy thì ngày mai đừng điều tra vụ án nữa." Tiểu Đào nhún vai.

Tôi nói: "Gọi hai cảnh sát tới thay phiên trông coi, ngày mai nghĩ cách liên lạc với người thân của con bé."

Tôi đăng lên nhóm wechat của tổ chuyên án, bây giờ có nhiệm vụ quan trọng, cần người tới chăm sóc con gái của nạn nhân, nếu ai đi, ngày mai cá nhân tôi sẽ trả tiền làm thêm giờ. Hoàng Tiểu Đào ngồi bên cạnh nhìn tôi gõ chữ, cau mày nói: "Sinh viên nghèo như anh, lấy đâu ra tiền trả tiền làm thêm giờ?"

"Thì gọi người ta đêm hôm thế này, dù sao cũng phải bồi dưỡng gì chứ."

"Khen thưởng chia làm rất nhiều loại, đôi khi một câu khen ngợi là đủ." Tiểu Đào giật lấy điện thoại, xóa câu nói kia của tôi, liến thoắng gõ một hàng chữ, nói chỉ cần tới, mai sẽ cho nghỉ nguyên ngày.

Tin vừa gửi, lập tức có mấy cảnh sát tình nguyện nhận nhiệm vụ. Tiểu Đào trả điện thoại cho tôi, đắc ý nói: "Học hỏi tỷ đây một chút."

Trong lúc chờ đợi, tôi lên mạng tra ra được trường học của con bé, gọi tới nói rằng nó hiện đang ở cùng cảnh sát.

Chỉ nửa giờ sau, hai cảnh sát chạy tới, tôi cố ý dặn dò bọn họ, nếu con bé hỏi phải nói là cha mẹ và bà nó bị ngộ độc khí ga, tránh bị nó phát hiện tôi nói dối. Hoàng Tiểu Đào bổ sung một câu, tất cả tiền thuốc, tiền giường, đi lại, ăn uống đều được thanh toán, nhớ cầm hóa đơn về, nàng sẽ báo cho Liêu tổ trưởng.

Bạn đang đọc [Dịch] Âm Phủ Thần Thám của Đạo Môn Lão Cửu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    72

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!