CHƯƠNG 62: LINH MIÊU
Chúng tôi về tới nhà khách là hơn 9 giờ, bệnh tình của Vương Đại Lý đã khá hơn một chút, ngồi xem TV một mình buồn chán, vừa trông thấy tôi liền cao hứng.
Cả ngày nay cũng đã giày vò sức lực quá nhiều, tôi bật nước nóng tắm rửa, sau đó nằm vật ra giường xem TV. Lúc vô tình chuyển kênh, thấy một bộ phim ngôn tình, trước giờ tôi chưa từng xem mấy thứ này, đúng lúc phim đang chiếu tới cảnh nhân vật nữ chính vấp ngã, vô tình môi chạm môi với nam chính.
Vương Đại Lý vỗ đùi cười to: "Quá thô tục. Những tên viết kịch bản này đúng là không cần suy nghĩ. Tại sao ta chưa bao giờ gặp chuyện tốt như vậy?"
Tôi hỏi hắn: "Này, nếu trong thực tế xảy ra, ngươi có bị các cô gái ghét không?"
"Chắc chắn rồi." Vương Đại Lý đáp.
Tôi liền cảm thấy nản chí, nhưng vì sao lại nản chí, chính tôi cũng không biết.
Có điều Vương Đại Lý lại thong thả nói tiếp: "Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt."
"Như thế nào?" Tôi lập tức hỏi.
Hắn kể, hồi hắn học lớp 11, có nữ sinh đùa giỡn, không cẩn thận ngồi lên người nam sinh, lúc đó là mùa hè, nữ sinh mặc váy, con trai thì có phản ứng sinh lý, có thể tưởng tượng được cảnh đó ngượng ngùng thế nào.
Câc bạn học vẫn lấy chuyện này để trêu chọc hai người, còn đặt cho nam sinh kia biệt danh là 'ghế ca ca'. Ai ngờ một thời gian sau, phát hiện giữa hai người lại có tình cảm.
Nói xong, Vương Đại Lý ngẩng đầu nhìn trần nhà, ưu tư nói: "Nam sinh kia đẹp ttai phong độ, mọi người đều nói hắn giống Kim Thành Vũ, dáng cao, lại chơi bóng rổ hay, thật là không có thiên lý mà, chỉ cần đẹp trai thì lưu manh cũng có thể lừa được gái."
Vừa tắm xong tóc còn ướt, tôi vuốt ngước ra sau hỏi: "Đại Lý, ngươi cảm thấy tướng mạo ta thế nào?"
Vương Đại Lý đưa mắt nhìn tôi một lát: "Ngươi chải chuốt một chút, sẽ giống tiểu thịt tươi Lộc Hàm, cũng ổn, có điều..."
"Cái gì?" Tôi hỏi.
"Sao chỉ số EQ và chỉ số IQ của ngươi lại khác nhau một trời một vực như thế nhỉ, EQ là con số 0, không, là số âm mới đúng." Vương Đại Lý nghiêm túc phân tích.
Tôi xạm mặt lại, sao ai cũng nói tôi như vậy?
Vương Đại Lý nói tiếp: "Có chuyện này ngươi không biết, năm thứ hai đại học, tiểu Lệ trong lớp có cảm tình với ngươi, ngươi lại chẳng để ý tới, sau đó nàng đến với Tinh Tinh, tất cả mọi người đều thấy tiếc thay cho ngươi."
Tôi rất bàng hoàng, vốn tôi cho rằng chính mình phạm Thiên Sát Cô Tinh, nhất định trước năm 25 tuổi sẽ cô độc, thì ra tôi cũng có số đào hoa, nói: "Mẹ nó, sao lúc ấy ta không nhận ra, nàng lần nào gặp ta cũng trừng mắt, có lần gặp ở cầu thang, ta chào hỏi, nàng còn quay đầu chạy, ta cứ nghĩ là nàng ghét ta cơ."
"Cho ta xin, ngươi bớt đần đi một chút được không? Chỉ khi con gái có tình cảm với ngươi, thì họ mới giận dỗi ngươi thôi." Vương Đại Lý truyền kinh nghiệm cho tôi.
"Tại sao?"
"Bởi vì con gái hay xấu hổ, không dám thừa nhận tình cảm, cho nên khi nhìn thấy ngươi liền đỏ mặt tía tai."
"Thì ra là như vậy, tôi bừng tỉnh, giống như đã ngộ ra chân lý.
Vương Đại Lý u buồn nhìn trân trân lên trần nhà, nói: "Haiz, trước giờ ta luôn hòa nhập với đám nữ sinh, vốn là muốn quăng lưới rộng một chút. Ai ngờ cuối cùng họ lại đối tốt với nam sinh khác, chỉ còn lại ta cô đơn, thì ra họ chỉ coi ta như chị em gái."
Tôi đáp: "Không sao, chẳng phải ngươi còn có ta là bạn thân ư?"
Vương Đại Lý đưa tay ra vỗ vai tôi, cảm khái nói: "Hảo huynh đệ!"
Sau khi nằm xuống, trong đầu tôi cứ lởn vởn mấy từ Đại Lý nói: "Chỉ khi con gái có cảm tình với ngươi, mới giận dỗi ngươi."
Dù gì thì Vương Đại Lý cũng được coi là một chuyên gia tình cảm, liệu có tin được lời này không?
Thao thức cả tiếng đồng hồ, cũng không biết rốt cuộc thao thức cái gì, đành thở dài, đếm mấy trăm con cừu mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Tiểu Đào nhắn trong group: "Sáng nay Tống cố vấn sẽ mời mọi người ăn điểm tâm." Khiến một loạt hân hoan. Nàng nhắn tin riêng với tôi: "Yên tâm, tiền ăn sáng tôi trả."
Quả thật cô nàng này rất biết cách lấy lòng ngườu khác, hôm qua chúng tôi sai một đám cảnh sát chạy khắp nơi làm việc, hôm nay liền ban chút tiểu ân tiểu huệ, mời mọi người ăn sáng cũng chẳng đáng bao tiền.
Đối phó với người chết tôi còn có kinh nghiệm, chứ đối phó với người sống, tôi quả thực chịu thua nàng.
Sau đó nàng hỏi tôi: "Tống Dương, anh muốn ăn gì?"
"Tùy đi." Tôi đáp.
Nàng nhắn lại: "Đi đâu mua được 'tùy'?" Sau đó còn có một icon con dao chảy máu.
Tôi nói: "Không thì bánh tiêu sữa đậu nành, tôi ăn gì cũng được."
Tôi mở email lướt một chút, đúng là Lão Yêu đã tra được gì đó, nghe nói thời cổ xưa có một nhóm người bí mật thờ phụng miêu quỷ. Miêu quỷ là oan hồn của mèo sau khi chết, mèo đen là linh tính mạnh nhất. Miêu quỷ phải không ngừng hút linh khí của chủ nhân, hơn nữa tính cách của nó giống như thú hoang, khó mà thuần phục được, làm không cẩn thận sẽ hại chết người thờ phụng. Nhưng một khi thuần phục thành công, hiệu quả còn mạnh hơn so với hồ ly tinh.
Người thờ phụng miêu quỷ có thể dùng nó để yểm bùa đối phương. Đầu tiên người bị yểm bùa sẽ thấy tay chân đau như kim châm, sau đó các triệu chứng lan ra khắp cơ thể, và cuối cùng là đến tim. Khi tim có cảm giác đau, người bị yểm bùa sẽ nôn ra máu và chết, tất cả tài sản của họ sẽ được chuyển tới nhà của kẻ yểm bùa.
Bởi vậy, miêu quỷ còn có một tên gọi khác - Chiêu Tài Linh Miêu.
Lão Yêu còn tìm được vài thông tin liên quan tới truyền thuyết Kim Hoa Miêu. Kim hoa miêu cũng giống miêu quỷ, là do con người luyện mà thành. Chỉ có điều Kim hoa miêu là mèo sống, luyện ba năm sẽ hóa thành yêu quái.
Kim hoa miêu buổi đêm thường ngồi trên nóc nhà, hướng về phía mặt trăng mà há miệng, hấp thu tinh hoa, mặt trời vừa lên liền trở về nhà ngủ.
Kim hoa miêu có thể dụ dỗ con người, nó biến ảo tự nhiên, nếu như đối phương là một cô gái, nó sẽ biến thành mỹ nam, còn đối phương là một nam tử, nó sẽ biến thành mỹ nữ.
Có khi kim hoa miêu sẽ lẻn vào trong nhà, đi tiểu vào bồn nước. Người dùng nước này sẽ dần dần suy kiệt, cuối cùng mắc bệnh. Gặp phải tình huống này, phải cho người bệnh mặc một bộ đồ xanh, thức nguyên đêm quan sát, nếu qua một đêm mà trên bộ đồ xuất hiện lông mèo, đó chính là do kim hoa miêu làm ra.
Cách cứu chữa là mời thợ săn giỏi mang theo chó săn tới bắt con mèo. Sau khi bắt được lập tức lột da, không cho nó biến hình, còn thịt thì nấu lên cho người bệnh ăn, sẽ khỏi hẳn.
Nếu như bệnh nhân là nam thì phải ăn thịt mèo cái, còn nữ thì phải ăn mèo đực, nếu không một thời gian sau cũng sẽ chết.
Ngoài ra hắn còn tìm được thông tin một vụ án kỳ lạ mười năm trước. Một người đàn ông bị phát hiện chết trong nhà mình, nạn nhân gần 20 tuổi, nhưng thân thể lại già nua như một ông lão, cảnh sát phát hiện trong nhà hắn có một pho tượng mèo bị vỡ, bên trong có một ít lông mèo đen.
Dựa theo lý thuyết phía trên, nam nhân này hẳn là luyện độ tài linh miêu, thất bại nên bị cắn trả.
Tôi suy nghĩ, truyền thuyết và thực tế chắc chắn sẽ có sai lệch, kết hợp với đầu mối trong tay, Độ tài linh miêu và kim hoa miêu có thể là một. Trên người nạn nhân chưa từng xuất hiện vết kim châm, nhưng chết một cách ly kỳ, cộng thêm tài sản bị chuyển cho người khác cũng phù hợp.
Đằng sau độ tài linh miêu có sự thật gì? Là từ trường sinh vật hay là oán linh trong truyền thuyết quấy phá?
Tôi nghĩ có khi là vậy cũng nên, nhưng tôi không được chùn bước, bởi vì bất kể một con dao hay là một pho tượng nguyền rủa, nó chỉ là công cụ mà thôi, người sử dụng công cụ mới chính là hung thủ.
Nói cách khác, kẻ hưởng lợi sau khi án mạng xảy ra, mới chính là kẻ sát nhân đằng sau hậu trường!