CHƯƠNG 65: HỚN QUÂN NGẠO MẠN
Hớn Quân đập cái cốc xuống bàn, nói: "Vị tiểu huynh đệ này, có phải ngươi tới đây để bắt lỗi không? Các ngươi muốn tìm hiểu tình hình, ta đã nói rõ ràng tình hình cho các ngươi, ngươi lại bảo ta nói dối, vậy ngươi thử nói cho ta biết, chân tướng sự việc là như thế nào?"
Tôi nói: "Chân tướng sự việc, ngươi là người rõ hơn chúng ta, mục đích của chúng ta tới đây là dựa vào manh mối, Hoàng Hữu Tài bất đắc kỳ tử sau đó năm triệu trong tài khoản của hắn lại chuyển tới tay ngươi."
Hoàng Tiểu Đào lại hỏi: "Vừa rồi ngươi nói hợp tác với Hữu Tài làm điện thoại giả, có hợp đồng không?"
Hớn Quân rên lên một tiếng: "Cảnh sát tiểu thư, việc này thì làm gì có hợp đồng, chúng ta chỉ ước định bằng mồm, không thể cho người ngoài biết."
"Hàng đâu?"
"Đã bán hết rồi, có khi điện thoại ngươi đang dùng chính là của chúng ta sản xuất đấy." Hớn Quân cười nói.
Hoàng Tiểu Đào nghiêm mặt: "Theo lời ngươi nói, vậy là không có hợp đồng rồi. Tài sản giao dịch lớn khồn rõ lai lịch, chỉ bằng một điểm này cũng có thể mời ngươi tới cục cảnh sát uống trà."
Hớn Quân ngồi xuống ghế, đĩnh đạc nói: "Đi thì đi, ai sợ ai, dù sao ta cũng có cách rửa sạch nó."
Tôi thầm nghĩ Hớn Quân này điên thật rồi, lại dám trước mặt cảnh sát nói tới chuyện rửa tiền, có điều trong lúc vô tình, hắn đã lộ ra khoản tiền này đúng là lai lịch bất chính."
Tôi suy đoán hắn và người chết đơn giản là chẳng có giao dịch nào cả, chỉ là hắn dùng độ tài linh miêu giết chết cả nhà họ, sau đó chuyển tài sản tới của mình, đây chẳng khác nào giết người cướp của.
Hớn Quân thân là giám đốc kinh doanh, nghe thì có vẻ cao quý, nhưng thực ra cũng chỉ là làm thuê cho ông chủ, năm triệu là một khoản tiền lớn đối với hắn.
Vụ án thứ nhất, hắn chỉ là thử nghiệm công cụ, giết chết đối thủ cạnh tranh của mình. Vụ thứ hai thì đã rõ bản chất giết người cướp của. Độ tài linh miêu trên tay hắn đã vận dùng càng ngày càng thuần thục, tôi nghĩ nếu cứ mặc kệ không quan tâm, sẽ có thêm nhiều nạn nhân bị hại.
Tôi đưa tay vào túi, bật ghi âm, dùng mắt ra hiệu cho Hoàng Tiểu Đào, nàng quay qua Hớn Quân nói: "Ngươi cũng đã nói trắng ra như vậy, thì cứ cởi mở cho ta biết, khoản tiền này chuyển tới tay ngươi thế nào?"
Hớn Quân cười: "Hoàng Hữu Tài chuyển cho ta."
"Sau khi chết, hắn chuyển cho ngươi?"
"Ta xin, là một cảnh sát nhân dân, tại sao điều tầm thường này ngươi cũng không hiểu ra, hắn viết một chi phiếu năm triệu cho ta, ta đi rút tiền, đương nhiên trong tài khoản của hắn sẽ hụt mất năm triệu rồi." Hớn Quân buông tay xuống bàn.
"Tại sao hắn phải đưa ngươi tiền?" Tiểu Đào hỏi.
"Hắn coi ta như anh em thôi." Hớn Quân đáp.
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Hắn coi ngươi là anh em, nhưng người anh em này lại không như thế, thuê một căn phòng đối diện nhà nạn nhân, sau khi hắn xảy ra chuyênh, ngươi cũng chả thèm quan tâm. Theo ta được biết, ngươi còn lấy trong nhà hắn một vật mang đi."
Hớn Quân hơi bất ngờ, đại khái là không nghĩ tới chúng tôi tra được những điều này, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, mỉm cười: "Thế thì làm sao? Bất kể ta là con người như thế nào, việc Hoàng Hữu Tài cho ta tiền là sự thật, ai biết hắn có tâm thần hay không, sau khi đưa tiền lại xuống tay giết cả nhà, điều này chẳng có quan hệ gì với ta cả."
Hoàng Tiểu Đào bộc phát, vỗ bàn mắng: "Hớn Quân, ngươi giết người cướp của, vì lợi ích bản thân mà khiến hai gia đình nhà tan cửa nát, thật là tội ác tày trời!"
Tôi không ngờ Tiểu Đào lại đột nhiên kích động như thế, nhưng cơn giận của nàng vô tình phá vỡ tình thế bế tắc trước mắt.
Hớn Quân nét mặt thay đổi, trở nên vô cùng nham hiểm, lộ ra hàm răng lởm chởm nói: "Ta cướp của giết người? Các ngươi có chứng cứ không? Muốn hỏi cái gì, muốn tra cái gì, muốn làm gì ta cũng được, nhưng ta khuyên các ngươi nên nhanh lên một chút, ta đang xin định cư ở nước ngoài, mấy ngày nữa thì cảnh sát Trung Quốc không có tư cách để xử lý ta đâu."
Hoàng Tiểu Đào siết chặt nắm đấm, tôi chỉ sợ nàng sẽ một quyền mà đấm thẳng vào mặt Hớn Quân.
Bởi vậy tôi nói: "Ngươi thật sự cho rằng, chúng ta không biết trên tay ngươi có độ tài linh miêu sao?
Thông qua tiếp xúc vừa rồi, tôi cơ bản đã kết luận Hớn Quân chính là hung thủ phía sau, cho nên mới dò xét như vậy. Hớn Quân ngẩn người một chút, chầm chậm vỗ tay: "Lợi hại lợi hại, các ngươi so với đám cảnh sát trước có năng lực hơn nhiều, thậm chí việc này cũng tra ra được, nhưng thế thì sao chứ? Bây giờ ta liền thừa nhận, cứ cho là các ngươi biết ta có vật kia, thì có thể làm gì ta?"
Chúng tôi nhất thời cứng họng, không ngờ hắn lại ngạo mạn thừa nhận như vậy.
Hớn Quân nói tiếp: "Thủ đoạn của ta các ngươi cũng đã biết, ngay một ngón tay cũng không cần động, đã có thể giết người ngoài ngàn dặm. Đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi, kiên nhẫn của ta có giới hạn, nếu như các ngươi cứ cố ép ta, đến lúc đó lưỡng bại câu thương, đừng hòng có ai được lợi. Thôi đi, mất nhiều thời gian của ta quá rồi, ta phải xử lý công việc..."
Thời điểm công khai uy hiếp chúng tôi, tôi để ý thấy chân hắn run bần bật, không khỏi cười lạnh một tiếng, thì ra hắn chỉ đang hư trương thanh thế, độ tài linh miêu không có dễ dùng như vậy.
Tôi không nghĩ là sử dụng một vật có ma tính lớn như độ tài linh miêu lại không phải trả giá, nó cũng có những hạn chế đáng kể.
Hớn Quân hạ lệnh tiễn khách, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, tôi nói: "Điều cần hỏi cũng đã hỏi, chúng ta đi thôi."
"Đi?" Vương Đại Lý trợn mắt: "Tên khốn này ngông cuồng như vậy, không bắt hắn lại sao?"
"Hắn không phạm pháp, hớn nữa trong xưởng có mấy trăm người, chúng ta cưỡng ép bắt hắn, gây ra ồn ào, cũng đừng mong ra được ngoài." Tôi nói.
Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc lui quân, có điều lúc đi, tôi lén nhanh tay xé một tờ giấy trên bàn, bọc chiếc cốc nhựa mà Hớn Quân ném vào thùng rác, bỏ vào túi.
Sau khi rời khỏi công ty, tôi lo Tiểu Đào nóng giận quá mức, định an ủi nàng mấy câu, quay đầu lại thì thấy nàng rất bình tĩnh, hoàn toàn không có dấu hiệu bực tức. Thấy tôi nhìn mình, Tiểu Đào cười: "Vừa rồi tỷ diễn đạt chứ?"
"Ôi trời, cô tức giận là giả bộ à?" Tôi kinh ngạc.
Vương Đại Lý giơ ngón tay cái: "Vừa rồi cũng dọa tôi sợ chết khiếp, Tiểu Đào tỷ tỷ thật giống diễn viên."
Hoàng Tiểu Đào hất tóc nói: "Cũng không hoàn toàn là giả, nghĩ tới tiểu cô nương tối qua từ nay không còn cha mẹ quả thật có chút tức giận, có điều vừa rồi là cố ý kích hắn nói ra chân tướng. À, Tống Dương, vừa rồi anh đều ghi âm lại chứ?"
Tôi lấy điện thoại ra nói: "Tất cả đều ở đây rồi."
Vương Đại Lý kinh ngạc nói: "Hai người thông đồng với nhau lúc nào vậy, sao tôi không biết."
Hoàng Tiểu Đào khẽ mỉm cười: "Cái này gọi là phối hợp ăn ý."
Sau khi chúng tôi lên xe, tôi bảo Tiểu Đào đừng đi vội, ban nãy tôi để ý thấy tay Hớn Quân dán rất nhiều băng vết thương. Theo tôi đoán, độ tài linh miêu đại khái mỗi ngày đều cần máu tươi của chủ nhân nuôi dưỡng, chờ Hớn Quân tan việc, đi theo hắn xem sao.
Hoàng Tiểu Đào đồng ý, bật vài bài nhạc thư giãn, dựa đầu vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Theo dõi là một chuyện rất nhàm chán, Vương Đại Lý bỗng nhiên mở miệng nói: "Thực ra ta cảm thấy vụ này nên tìm người đó là thích hợp nhất."
"Ai?" Tôi và Tiểu Đào đồng thanh.
"Trương Cửu Lân!" Vương Đại Lý tỏ ra thần bí.
"Bạn học của ngươi à?"
"Không phải, là ta đang đọc một bộ truyện tên là "Thương nhân âm phủ", nhân vật chính là Trương Cửu Lân, ta cảm thấy độ tài linh miêu này chính là vật tà âm mà trong truyện nói tới. Ta nghĩ thế này, nếu trên đời có vật tà âm, đại khái sẽ có thương nhân âm phủ, chi bằng chúng ta tìm nhân sĩ chuyên nghiệp tới xử lý." Vương Đại Lý nghiêm trang phân tích.
"Cắt! Tiểu thuyết bịa đặt này mà ngươi cũng tin." Tôi chế nhạo.