CHƯƠNG 67: NỘI GIÁN
Bầu không khí trong xe lại trở nên lúng túng, có vẻ như từ sau chuyện tối hôm qua, tôi đã có cảm tình đặc biệt với Tiểu Đào, đáp lại hình như cô ấy cũng như vậy với tôi...
Tôi biết nếu dùng động u chi đồng để quan sát phụ nữ là việc gian lận, nhưng đối mặt với con gái tôi thật sự là căng thẳng không kìm được, nhất là với người con gái mà mình thích.
Tôi quyết định xác nhận một chút, để ý thấy tay Tiểu Đào đang để dưới ghế, cách tay của tôi rất gần. Tôi từ từ đưa ngón tay ra, con tim bé nhỏ lại nhảy cẫng lên ầm ầm, kết quả mánh khóe của tôi bị đoán được, Tiểu Đào đột nhiên rụt tay về. Lòng tôi nhất thời hụt hẫng.
Nhưng vạn lần cũng không ngờ tới, bàn tay kia lại áp lên má tôi, nàng dung mu bàn tay dán vào. Tay Tiểu Đào mát rượi như ngọc, khiến gò má đỏ bừng của tôi phút chốc bớt nóng.
"Có phải nhiệt độ trong xe quá cao không?" Tiểu Đào hỏi.
"Cô đã bật điều hòa chưa?" Tôi nói.
Hoàng Tiểu Đào thổi phù một tiếng, trong xe căn bản không bật điều hòa, nàng buôn tay xuống, đặt trên mu bàn tay của tôi, tôi nghĩ rằng nàng chỉ vô tình, sẽ rụt về ngay.
Thế nhưng nàng cứ đặt ở đó mà chẳng rời, phút chốc tôi nghe thấy tim nàng đập loạn thình thịch, thình thịch.
Có điều lúc này, nàng căng thẳng còn tôi thì ngược lại, bỗng thấy bình tĩnh lạ thường, tôi có thể cảm thấy giữa tôi và nàng có gì đó nổi lên, chỉ cần im lặng, không cần nói cũng hiểu được tình cảm của nhau.
Tôi đưa mắt nhìn nàng, đồng thời Tiểu Đào cũng nhìn tôi, sau đó cả hai liền dời ánh mắt đi chỗ khác, tay nàng cũng rụt về.
Trong cơ thể tôi giống như có thứ gì đó xốn xang, dù gì cũng là đàn ông, tôi lấy hết can đảm, đột nhiên xoay người nắm lấy bả vai nàng. Vai Tiểu Đào tinh tế thon nhỏ, mềm mại nằm trọn trong tay tôi như một chú thỏ non, hoàn toàn không hề có ý kháng cự.
Tôi bị kích thích, tiếp tục tấn tới, đưa mặt mình dần dần lại sát mặt Tiểu Đào, lần này đến lượt hai má nàng đỏ ửng, khẽ cắn đôi môi anh đào, ánh mắt ngượng ngùng nhìn tôi. Tôi đưa môi lại gần, khao khát một nụ hôn nóng bỏng với một mỹ nhân như nàng.
Hai gương mặt đã kề sát gần nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Hoàng Tiểu Đào nhắm mắt lại, chờ đợi.
Đúng lúc này đột nhiên chuông điện thoại của tôi vang lên, phá ta bầu không khí vốn có.
Tôi ngao ngán trở về chỗ ngồi, cầm điện thoại lên nhìn, thì ra là Vương Đại Lý. Ấn nút nghe, chỉ thấy hắn kêu la om sòm: "Dương tử, cứu mạng."
Tôi giật mình: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ta quên mang giấy, ngươi mau tới cứu ta."
Tôi vừa bực vừa buồn cười: "Được, ta lập tức mang cho ngươi." Cúp điện thoại, tôi nói với Tiểu Đào: "Tôi đi giúp Đại Lý."
"Ờ." Nàng hời hợt đáp một tiếng, mắt nhìn chăm chăm ra bên ngoài, che giấu vẻ mặt mắc cỡ.
Sau khi xuống xe, gió lạnh táp vào mặt, tôi thanh tỉnh hơn rất nhiều, việc vừa rồi phải chăng quá nôn nóng? Liệu Tiểu Đào có ý kiến gì với tôi không, dọc đường đi tôi cứ băn khoăn, bối rối, cảm giác tâm lý giống như loạn ma quấn quanh.
Tôi 'cứu' Vương Đại Lý về, giống như có bóng điện 500w chiếu sáng, bầu không khí mập mờ trong xe đã hoàn toàn biến mất. Đợi đến khoảng hơn hai giờ, nhìn thấy công nhân ríu rít đi ra, giờ là lúc tan ca sáng, chúng tôi liền chăm chú theo dõi cửa nhà máy.
Chờ công nhân đã ra ngoài gần hết, Hớn Quân mới từ trong xưởng bước ra, ngồi lên con xe Passat. Chờ xe đi được một đoạn, Hoàng Tiểu Đào mới lái xe cách một khoảng phía sau, lặng lẽ theo dõi.
Tiểu Đào vừa đi vừa gửi tin nhắn, nửa giờ sau, Hớn Quân đậu xe ở cạnh một căn nhà lầu cũ kỹ. Hoàng Tiểu Đào cầm điện thoại lên nói: "Tôi mới hỏi Liêu tổ trưởng, nhà Hớn Quân không phải ở đây."
"Chắc là nuôi bồ nhí." Đại Lý suy đoán.
"Không, có thể là dưỡng Linh miêu." Tôi nói.
Hớn Quân đi vào một dãy nhà, tôi không chắc chắn được là nên ở ngoài theo dõi hay đi vào theo hắn, Tiểu Đào nói: "Chờ hắn đi khỏi, chúng ta vào lục soát."
"Chúng ta hình như không có lệnh khám xét mà." Vương Đại Lý nhắc nhở.
"Nếu cái gì cũng chờ lệnh, vụ án này làm sao mà phá?" Tiểu Đào nói.
Chúng tôi để ý thấy Hớn Quân đứng ở cửa sổ tầng 5 gọi điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, như đang nói chuyện gì đó; hắn liếc mắt ra ngoài, kéo rèm cửa xuống. Vương Đại Lý gấp gáp: "Liệu hắn không phát hiện ra chúng ta chứ?"
"Chắc không đâu." Hoàng Tiểu Đào lắc đầu.
Một lúc sau, Hớn Quân đi xuống, lái xe đi. Chúng tôi tới tòa nhà trước mặt, lúc này có một người mặc áo len từ trên lầu đi xuống, tay xách một cái gì đó, chúng tôi cũng không để ý.
Ba người lên tới tầng 5, dừng lại trước một cánh cửa, Hoàng Tiểu Đào rút hai cây kẹp tóc trên đầu ra, đưa cho tôi: "Tống thần thám, đến lúc anh thi triển tài năng rồi."
Tôi nhớ tới lần trước, nói: "Đợi lát nữa tôi mua hai cái tốt hơn cho cô."
"Không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy." Hoàng Tiểu Đào bật cười.
Tôi loay hoay một lúc mới mở được khóa, trong phòng bày biện đơn sơ, trên bàn chẳng có gì, phòng ngủ cũng chỉ có một cái giường trống, nhìn qua là biết phòng thuê tạm bợ. Nhìn xung quanh chẳng thấy Linh miêu nào cả, chí có điều trong góc phòng có một ít tàn hương rơi trên mặt đất.
Chúng tôi lục soát một lượt, thậm chí kiểm tra cả bên ngoài cửa sổ, chẳng thu hoạch được gì.
Hoàng Tiểu Đào băn khoăn: "Chẳng lẽ Hớn Quân mang đồ đi rồi?"
Tôi sực nhớ tới người xuống lầu sau Hớn Quân, quát to một tiếng: "Tệ hại, là kẻ mố đi xuống lúc nãy.'
Hoàng Tiểu Đào quả quyết: "Đuổi theo!"
Chúng tôi vội vã chạy xuống dưới, mất tận năm phút ở trong phòng, người kia chắc chắn đã sớm chạy mất, tôi ôm một tia hi vọng, gọi cho Vương Nguyên Thạch, hỏi ông ta đang ở đâu.
"Tiểu khu Quang Minh." Ông ấy trả lời.
Tôi vui mừng quá đỗi: "Chúng tôi cũng ở đây, nói vậy Bạch Nhất Đao cũng ở đây rồi?"
"Đúng, ta vừa thấy hắn đi vào một dãy nhà, vừa rồi mới đi ra, trong tay còn mang một thứ gì đó." Vương thúc nói.
"Ông có lái xe không?"
"Lái."
"Mau gửi định vị qua cho Hoàng Tiểu Đào, chúng tôi đuổi theo ông."
Cúp điện thoại, tôi giục Tiểu Đào mau lái xe, nhân tiện nói qua tình hình, người chúng ra vừa gặp chính là Bạch Nhất Đao cải trang. Xem ra tôi đã đoán đúng, hắn và Hớn Quân quen biết nhạ, bây giờ độ tài linh miêu đang trong tay hắn.
Chúng tôi dùng GPS định vị vị trí của Vương thúc, một mạch đuổi theo, sau đó thấy ông ấy dừng xe ở sau một khách sạn, xuống xe nói: "Bạch Nhất Đao vào khách sạn này."
"Nhất định là xử lý Linh Miêu." Tiểu Đào nói.
"Chúng ta còn chờ gì nữa, lên bắt hắn cùng tang vật thôi." Vương Đại Lý hấp tấp.
"Không!" Tôi cau mày lắc đầu: "Chúng ta còn không biết Bạch Nhất Đao dính vào bao nhiêi, rốt cuộc là đồng phạm hay chỉ đơn thuần giúp Hớn Quân một tay, ngộ nhỡ chó cùng dứt rậu sẽ không hay, trên người hắn có súng."
"Không sao, với thân thủ của Vương Nguyên Thạch, mười Bạch Nhất Đao cũng không đấu lại." Tiểu Đào nói.
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nơi này cách cục cảnh sát không xa, hay là gọi điện cho tổ trưởng Liêu mang người tới. Chúng ta đồng thời xông lên, cũng có người làm chứng." Tôi nói.
"Ý này rất hay, chúng ta sẽ tới bắt con rùa trong hũ." Hoàng Tiểu Đào hưng phấn.