CHƯƠNG 71: HUYẾT TẾ
Vụ việc vừa rồi khiến chúng tôi vô cùng mệt mỏi, Hoàng Tiểu Đào nói Liêu tổ trưởng đã xin lệnh bắt Hớn Quân, còn chúng tôi thì trở về nhà khách nghỉ ngơi.
Khoảng 5h chiều, tổ trưởng Liêu gọi điện thông báo, đã bắt được Hớn Quân. Chúng tôi liền tới cục cảnh sát, Hớn Quân đang ngồi trong phòng khẩu cung, thần khí của hắn rất tàn tạ, vừa nhìn thấy tôi vội kích động la lên: "Cảnh quan tiểu ca, ngươi tới đúng lúc quá, mau thả ta về, nhà ta có việc gấp."
"Việc gì?" Tôi hỏi
"Vợ của ta bị ốm, ta phải về chăm sóc."
Tôi cười lạnh nói: "Người ngươi muốn chăm sóc, không phải vợ ngươi, mà là một con mèo."
Tôi nói cho hắn biết Bạch Nhất Đao đã bị bắt, hiện giờ độ tài linh miêu đang ở trong tay chúng tôi. Mặt Hớn Quân xám như tro, cầu khẩn: "Đem nó cho ta, cầu xin ngươi."
"Dựa vào cái gì?"
Hớn Quân cúi đầu, ấp úng: "Vật đó rất khó hầu hạ, giờ Tý hàng ngày ta đều phải dùng máu của mình để nuôi dưỡng nó, nếu không nó sẽ cắn trả ta."
Liếc mắt nhìn hai tay hắn đầy vết thương, tôi cũng đoán được phần nào. Tôi nói: "Trừ khi ngươi chịu cung khai tội mưu sát, bằng không thì đừng hòng mơ tưởng."
"Thôi mà, ta xin ngươi đại lượng, tạo thuận lợi." Hắn đưa tay ra tính cầm tay tôi, bị cảnh sát canh gác quát: "Đàng hoàng một chút!"
"Nói như vậy, ngươi thừa nhận nguyền rủa là có thật?" Tôi nhìn hắn.
Sắc mặt của Hớn Quân tái xanh, hắn im lặng. Tôi nói tiếp: "Chỉ cần ngươi thừa nhận chuyện này, ta sẽ bảo tổ trưởng Liêu cho ngươi được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử, có thể tiếp tục nuôi linh miêu."
"Ngươi thân là cảnh sát, lại dùng thủ đoạn này uy hiếp ta?" Hớn Quân giận dữ.
Tôi chưa nói cho hắn biết thân phận thực của mình, chỉ nhàn nhạt: "Hớn Quân, nếu như nguyền rủa không có thực, chúng ta dựa vào đâu mà tin ngươi sẽ bị nó cắn trả? Đây là logic, không phải là uy hiếp."
Hớn Quân cắn chặt môi, lườm tôi chằm chằm.
Tôi để hắn lại cho hắn thêm thời gian suy nghĩ, lúc vừa rời đi, bên trong phòng Hớn Quân cười như phát điên: "Vật kia để ở đâu cũng mang tới họa sát thân, các ngươi cũng sẽ chết, sẽ chết!"
Hắn nói câu này khiến mấy cảnh sát lo lắng, bọn họ cho người đại diện tới hỏi tôi, độ tài linh miêu để ở cục cảnh sát liệu có an toàn không.
Tôi nghĩ là vật này không dễ tùy ý giết người, nhưng đám cảnh sát rất lo sợ, bởi vậy tôi tìm một phương án hài hòa, đó là kiếm một chiếc xe, đặt độ tài linh miêu vào, khóa chặt, để ở bãi đậu xe, lúc này bọn họ mới yên tâm.
Cả ngày chúng tôi ngồi chờ trong đồn cảnh sát, ăn cơm tối tại đây luôn, nhưng thực chất là đang đấu tranh tâm lý với Hớn Quấn.
Một là nhận tội bảo vệ mạng sống, hai lag ngoan cố kháng cự thì mất mạng. Đã hơn 11h, mọi người nhàm chán không chịu được, điện thoại cũng chơi đến hết pin. Vương Đại Lý nói: "Tiểu tử này có khả năng sẽ không nhận tội, tổng cộng hắn đã giết 7 người, trước sau cũng không thoát tử hình."
Tôi đáp: "Chưa chắc, con người đều tham sống sợ chết, sống thêm một ngày cũng được, hắn nhất định sẽ khuất phục."
Đúng lúc này, một cảnh sát chạy tới, la lên: "Không ổn rồi, Hớn Quân xảy ra chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Một lời khó nói hết, các ngươi mau tới xem đi."
Chúng tôi chạy tới phòng tạm giam, thấy Hớn Quân đang nắm lan can, đập đầu vào liên tục tới nỗi máu me đầm đìa, miệng gầm gừ: "Ta là linh miêu đại tiên, ta là linh miêu đại tiên, các ngươi dám nhốt ta lại, đến giờ tý ta sẽ cho các ngươi chết hết."
Bọn cảnh sát đều bị dọa tới sững người, Liêu tổ trưởng lo lắng: "Thế này tám phần mười là bị nhập, trong đồn quá nhiều người, hay là ta mang hắn rời đi trước?"
Những người khác cũng biểu thị đồng ý rối rít. Nếu không có việc phát sinh lúc chiều của Vương Đại Lý, bọ dạng của Hớn Quân bây giờ rất có thể đã hù dọa được tôi, đáng tiếc, nhìn qua là thấy hắn đang diễn kịch, bị linh miêu nhập vào sẽ không hành động thế này.
Tôi cười lạnh: "Hớn quân, ngươi cứ tiếp tục diễn trò đi, giờ tý sắp tới rồi, từ từ mà chờ chết."
Hớn Quân rung đùi đắc ý, vẫn kiên trì: "Phàm nhân to gan, lại dám nói như vậy với linh miêu đại tiên, ta muốn ngươi chết, ta muốn ngươi chết!" Hắn dán mặt vào lan can, máu trên trán chảy ròng ròng xuống mũi, bộ dáng rất dữ tợn.
"Mấy phút nữa ta sẽ thi triển thần thông, khiến các ngươi tự giết lẫn nhau."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí bỗng xôn xao lên, mọi người căng thẳng nhìn nhah, lo sợ lát nữa sẽ chết dưới nòng súng của đồng đội.
Tôi ghé mặt lại gần Hớn Quân, cười lạnh nói: "Ngươi đừng diễn kịch nữa, ta đã thấy người bị linh miêu nhập như thế nào rồi, ngươi diễn chẳng giống chút nào cả."
Những lời nói của tôi phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Hớn Quân, môi hắn run rẩy, ánh mắt cũng bát đầu hoảng loạn.
Tôi nói tiếp: "Ta biết ngươi có suy nghĩ gì, định dùng thủ đoạn này làm chúng ta sợ, phải làm theo ý ngươi. Ngươi muốn diễn thì cứ diễn tiếp đi, đợi xem ai sợ ai."
Tôi gọi Tiểu Đào tới, nhỏ giọng giao phó mấy câu, sau đó nói với mọi người: "Tất cả cứ lui ra ngoài trước đi, để tôi đối phó hắn."
Liêu tổ trưởng có vẻ không yên tâm, nhưng dưới sự kiên quyết của tôi, cuối cùng cũng rời đi. Hoàng Tiểu Đào nhìn đồng hồ la lên: "Hỏng rồi, Tống Dương, chỉ còn mười phút nữa là tới giờ Tý."
Hớn Quân liếc mắt về đồng hồ treo tường, cười lạnh một tiếng, lại có lòng tin, bắt đầu tiếp tục vai diễn, rung đùi đắc ý, miệng sùi bọt mép: "Linh miêu đại tiên hiển linh...thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!"
Tôi bê cái ghế tới ngồi trước mắt Hớn Quân, lạnh lùng nói: "Vậy chúng ta cùng chờ, mười phút nữa xem là ngươi chết hay chúng ta chết."
Vương Đại Lý nhỏ giọng hỏi: "Tống Dương, vạn nhất hắn nói thật thì sao?"
"Không thể nào." Tôi nói.
Vương Đại Lý không hay biết là Hớn Quân đang diễn, sợ hãi, tôi bảo hắn nếu không yên tâm thì tránh đi một lát, Đại Lý kiên trì: "Vậy sao được, ta là người nghĩa khí cơ mà."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hoàng Tiểu Đào đột nhiên kinh ngạc hô lên: "Ồ, Vương Đại Lý đâu rồi?"
Tôi nhìn một lượt quanh phòng, Vương Đại Lý không biết từ lúc nào đã chui xuống gầm bàn trốn, ôm đầu run lẩy bẩy, tôi và Tiểu Đào khinh bỉ mắng: "Không có tiền đồ!"
Lúc này, chỉ còn lại hai phút cuối cùng là tới 12h đêm, Hớn Quân rốt cuộc không chịu đựng được, giọng điệu khôi phục như cũ: "Ta khai, ta khai, hai nhà bọn họ đều là ta hại chết!"
"Giết thế nào?" Tôi chất vấn.
"Viết ngày sinh tháng đẻ của họ ra giấy, đốt thành tro, sau đó trộn với máu của ta để nuôi linh miêu. Tiếp đến tặng con mèo cho người mà ta muốn giết, linh miêu sẽ tạo ra một luồng từ trường, khiến đối phương phát điên." Nói xong Hớn Quân hung hăng cắn ngón giữa, miệng hắn đầy quyết tâm, cắn cả vào thịt, tôi nhìn thấy mà cũng có cảm giác đau. Sau đó hắn vươn ngón tay đang chảy máu tong tỏng ra, gấp gáp: "Mau mang máu của ta nuôi nó đi, nếu không nó sẽ giở trò quỷ."
Tôi chậm rãi hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Bức tượng chỉ là vỏ bọc trấn áp nó, bên trong hòa tan máu của ta. Mỗi đêm, đúng giờ tý ta phải nhỏ máu vài qua cái lỗ, để gia cố phong ân, nếu không nó sẽ phá vỡ phong ấn trả thù ta. Ta thuê phòng đối diện nhà Hoàng Hữu Tài là để có thể canh giờ nuôi nó, con mèo này rất quỷ quyệt, từng giờ từng phút nó đều muốn thoát khỏi sự khống chế của ta." Hớn Quân nóng nảy nói.
Tôi giật mình, chẳng trách lúc chiều Vương Đại Lý bị nhập lại liều mạng muốn đập vỡ bức tượng, thì ra linh miêu này bị nô dịch. Tôi hỏi: "Mỗi ngày ngươi đều lẻn vào nhà nạn nhân để nhỏ máu?"
Hớn Quân đáp: "Không cần tiếp xúc nó cũng được, chỉ cần ở phạm vi 20m gần nó, nhỏ máu vào nến đang cháy, để nó ngửi thấy mùi máu là đủ."
"Con mèo này từ đâu mà ngươi có?"
"Là một đạo sĩ lang thang bán cho ta, cảnh quan đừng hỏi nữa, mau mau đem máu của ta nhỏ vào nó, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi." Vừa nói hắn vừa đập đầu vào lan can, như muốn khấu đầu trước tôi. Dáng vẻ đáng thương này khác hẳn với vẻ phách lối sáng hôm trước.
Tôi lấy điện thoại di động trong túi ra, đưa cho hắn nhìn: "Ngươi xem, mấy giờ rồi?"
Sau khi nhìn rõ, Hớn Quân tái mét mặt, giống như bị dội gáo nước lạnh.
Lúc nãy tôi dặn Tiểu Đào, nhân lúc đám cảnh sát ra ngoài, lén vặn kim đồng hồ treo tường nhanh nửa tiếng, cho nên bây giờ mới có 11h30.
Có điều những gù vữa nãy Hớn Quân thú nhận, tôi đã ghi âm lại tất cả, cái này đủ để làm bằng chứng trước tòa, khiến hắn phải trả giá cho tội giết người!