CHƯƠNG 75: BUỔI HẸN HÒ ĐẦU TIÊN
Sáu giờ sáng hôm sau tôi đã dậy, Vương Đại Lý vẫn còn say chưa tỉnh, mấy tên cùng phòng cũng đang ngủ, tôi rón rén bò xuống, sợ ai đó phát hiện sẽ không biết phải trả lời thế nào.
Mở tủ quần áo chọn nửa ngày, mới tìm được một bộ mình cho là ngon nghẻ nhất, một cái ao len kiểu Anh, quần jeans, và giày thể thao, rồi dùng hết lọ gel vuốt tóc. Mới đầu cảm thấy quá già dặn, lại gội đầu vuốt lại, một lúc lâu mới có cảm giác ổn ổn, tôi bước ra ngoài.
Bắt xe tới trung tâm thương mại Kim Long mới là bảy rưỡi, chờ tới tận tám giờ, Hoàng Tiểu Đào mới tới, không sai một giây.
Tôi nhìn mà suýt không nhận ra nàng, hôm nay Tiểu Đào mặc sơ mi trắng dài tay, bên ngoài khoác jacket ngắn hồng phấn. Phía dưới mặc quần jeans trắng bó sát đôi chân thon thả, đi giày thể thao, mắt đeo kính, tùy ý phối đồ mà rất hợp thời trang, nếu không quen biết chắc chẳng ai nghĩ nàng là một cảnh sát.
"Tới lâu chưa?" Tiểu Đào hỏi.
"Tôi cũng vừa mới đên." Tôi cười, sau đó nói: "Sao cô lại đeo kính, bị cận thị à?"
Hoàng Tiểu Đào gỡ kính xuống, nói: "Lần trước đóng giả để trinh sát có mua, thấy thích thì đeo. Thế nào, có phải là đeo kính vào nhìn rất trẻ không, có giống sinh viên trong trường anh không?"
"Không giống." Tôi lắc đầu.
"Tại sao?" Hoàng Tiểu Đào hỏi.
"Khí chất không giống nhau, cô nhìn qua một cái là biết không phải sinh viên đọc sách." Tôi trả lời thành thật.
"Ha ha, quả nhiên tỷ đây khí chất phi phàm, muốn che giấu cũng không che giấu được."
Tôi hỏi: "Phải rồi, nhà cô ở gần đây à?"
"Làm sao anh biết?" Tiểu Đào kinh ngạc.
"Thứ nhất là cô không lái xe, thứ hai là giày cô rất sạch sẽ, thứ ba là ngọn tóc vẫn còn ướt, nên tôi đoán cô mới vừa từ nhà đi bộ ra đây." Tôi phân tích.
Hoàng Tiểu Đào cười nói: "Chậc chậc, nhãn lực của anh sắp vượt qua Sherlock Holmes rồi đấy. Không sai, nhà tôi ở đây, chỉ có mình tôi ở."
"Nhà cô mua?"
"Đúng."
Trong lòng tôi kinh ngạc, khu Kim Long này là một khu sang trọng của Nam Giang, giá nhà ở đây rất cao, người ở đây đều là giàu có, xem ra gia cảnh Tiểu Đào quả thật tốt, có thể là một đại gia.
"Ăn sáng chưa?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi lắc đầu: "Chưa."
"Tôi cũng chưa ăn, đi ăn McDonald's đi." Hoàng Tiểu Đào đề nghị.
"Được thôi!"
Chúng tôi ăn sáng xong, Tiểu Đào trả tiền, nàng cười đểu nói: "Tống đại thần thám tiếp theo có kế hoạch gì?"
Tối qua lúc học bài, tôi có dùng bản đồ baidu tìm xem quanh khu Kim Long có chỗ nào vui chơi, loanh quanh mấy dạng xem phim, dạo phố, công viên, vì vậy tôi hỏi dò: "Cô có muốn đi xem phim không, xem phim xong cũng là gần trưa, tôi biết gần đây có khu ẩm thực rất ngon, tôi mời cô ăn trưa."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Vừa gặp đã đòi xem phim, người ta yêu nhau mới rủ nhau đi xem phim, hai ta quan hệ thế nào? Hai người đi xem phim riêng là ý gì, không sợ tôi từ chối sao?"
Tôi nhất thời lúng túng: "Vậy cô tính đi đâu?"
"Xem phim thực ra cũng không phải không được, tôi nghe nói gần đây có bộ phim khá hay, luôn muốn đi xem, chỉ tiếc là không có thời gian." Hoàng Tiểu Đào tự nói.
Đây có phảu là đồng ý không? Tôi thầm nghĩ, lòng dạ phụ nữ thật khó đoán. Chúng tôi đi bộ tới một rạp chiếu phim gần đó, lúc này bộ phim đã chiếu được năm phút, mua xong vé đi vào, phòng tối om, tâm trạng tôi liền thấp thỏm, trong này tối như vậy, chẳng trách tình nhân hay thích tới.
Tôi đi trước, giơ điện thoại chiếu sáng cho Tiểu Đào, nhưng ánh sáng từ màn ảnh chiếu phim lớn quá, độ sáng của điệ thoại không đủ để chiếu xuống bậc thang. Tiểu Đào bĩu môi nói: "Này, anh dắt tôi đi."
Sau đó nàng chia bàn tay nhỏ nhắn ra, đây là lần thứ hai tôi cầm tay nàng, không hiểu sao trái tim vẫn nhảy rộn lên.
Với động u chi đồng, rất nhanh tôi đã tìm được chỗ ngồi, nên thời gian nắm tay Tiểu Đào cũng rất ngắn ngủi, khiến tôi hụt hẫng, nắm tay nàng thật sự rất thích.
Lúc xem phim, có một đôi tình nhân ngồi ghế trước cứ nói chuyện suốt, sau đó ôm hôn thắm thiết, cử chỉ lộ liễu khiến tôi cau mày. Nhưng chỗ ngồi có quy định trên vé, muốn đổi chỗ cũng không được.
Hoàng Tiểu Đào cố ý đề cao âm lượng, nói: "Tống Dương, anh biết không, thực ra camera an ninh trong rạp chiếu phim đều là camera hồng ngoại, bất kể anh có làm gì cũng bị ghi lại rõ ràng."
Đôi tình nhân quay đầu lại nhìn một chút, mặt đầy xấu hổ ngoan ngoãn ngồi xuống, Hoàng Tiểu Đào khịt mũi một cái.
"Làm sao cô biết?" Tôi hỏi
"Tôi đã làm gì, dĩ nhiên tôi biết, đừng nói nữa, xem phim đi."
"Ừ." Tôi gật đầu.
Đây là một bộ phim về truy bắt tội phạm. Cả quá trình xem, Tiểu Đào cứ nhận xét theo góc độ chuyên gia: "Chuyện này không có cơ sở khoa học." "Biên kịch hoàn toàn bịa đặt." "Trại giam nào mà lại dễ dàng trốn thoát như vậy?" "Súng bắn nhiều như vậy mà vẫn còn sống sót."
Nhưng nội dung bộ phim là gì, thì tôi chẳng biết một chút nài, chỉ liên tục dùng khóe mắt liếc gò má Tiểu Đào, rồi nhìn tay nàng đặt trên ghế. Tôi đưa ngón tay do dự nửa ngày, căng thẳng nuốt nước bọt ừng ực, cuối cùng vẫn rụt về, cảm giác này thật đúng là hết thuốc chữa.
Ra khỏi rạp chiếu phim, tôi hỏi nàng: "Phim này có hay không?"
"Tạm được, anh cũng xem cơ mà?"
Tôi ấp úng trả lời: "Xem thì xem, chứ tôi chẳng quan tâm thể loại phim này."
Nàng nhìn tôi, ranh mãnh cười một tiếng: "Không phải anh bận ngắm tôi chứ?"
"Nào có..."
Hoàng Tiểu Đào tựa như nhìn thấu tôi, cười một cái đưa đồng hồ lên: "Mười một giờ, tìm chỗ ăn cơm đi."
Tôi đề nghị đi phố ẩm thực, tới nơi tôi hỏi nàng muốn ăn thịt nướng hay pizza, nàng lắc đầu nói: "Thực ra tôi cũng không đói, cứ tùy tiện ăn một chút đi."
"Vậy sao được, lần trước tôi muốn mời cô đi ăn một bữa đàng hoàng cơ mà."
Tiểu Đào cười: "Đàng hoàng cũng chưa chắc phải là đồ đắt, thực ra cửa tiệm trên phố này tôi đã ăn thử gần hết, vừa nãy xem phim đã tốn hai trăm tệ, anh không cần tốn kém nữa."
Tôi nói: "Bình thường cô cũng hay mời tôi ăn cơm, tôi mời lại một bữa có đáng gì?"
"Hai ta không thể so sánh được, anh hiện giờ chưa đi làm, không giống tôi có lương hàng tháng, phải rồi, anh có biết nấu ăn không? Hay là mua đồ về nhà tôi, anh nấu cho tôi ăn cũng được." Tiểu Đào đề nghị.
Tôi gãi đầu: "Nhưng tôi không biết nấu ăn."
Sau này ngồi nhớ lại chuyện này tôi mới thấy năng lực lĩnh ngộ của mình kém tới thế nào. Hoàng Tiểu Đào mời khéo tôi về nhà nàng, tôi lại từ chối.
Nàng thở dài: "Vậy chúng ta đi dạo phố đi, dù sao cũng không phải mới quen biết, khỏi cần nghiêm túc như vậy, đói thì ăn."
"Cũng tốt."
Chúng tôi liền đi bộ dọc trên vỉa hè, dọc đường đi Tiểu Đào hỏi: "Anh chưa từng dạo phố với con gái bao giờ à?"
"Chưa, còn cô?"
"Tôi cũng chưa từng đi dạo với con trai."
Tối hôm qua, tôi đã ảo tưởng là hôm nay sẽ có tiến triển với Tiểu Đào, nhưng đụng phải thực tế, tay chân rất luống cuống, hai người cùng đi mà chẳng biết nói gì cho phải. Tôi đột nhiên nhận ra ngoài nghiệm thi, tôi chẳng biết cái gì cả, thậm chí ngôi sai điện ảnh cũng chỉ biết vài người, nhất định là một con người tẻ nhạt hết sức.
Cứ đi, hai chúng tôi tới một công viên, cây cối rậm rạp, bốn bề yên tĩnh, Hoàng Tiểu Đào kêu mệt muốn nghỉ một chút. Tôi thấy đối diện có một cửa hàng tiện lợi, liền nói: "Cô có khát không, tôi mua nước cho nhé."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Bất ngờ đấy, anh cũng biết quan tâm tôi, tôi muốn uống nước ép blueberry."
Tôi gật đầu: "Chờ tôi một lát, đừng đi lung tung."
Nói xong chạy qua cửa hàng mua nước. Nhưng khi tôi quay lại, chẳng thấy Tiểu Đào đâu, chỉ có túi xách của nàng rơi dưới đất...