CHƯƠNG 825: LỤC ĐẠO CỰC YẾN
Cuồng Trù nói xong liền bước lên cái đài hình đám mây, xe đẩy kéo hắn trở vào trong màn khói mù mịt, gã bồi bàn khom người nói với chúng tôi: "Mời hai vị theo tôi!"
Xem ra từ chối là không được, tôi bảo Tiểu Đào: "Em với Lý Sấm ở lại, bọn anh sẽ về ngay!"
Tiểu Đào chỉ điện thoại của mình: "Giữ liên lạc."
Lúc đi, đột nhiên tôi phát hiện khóe miệng Lý Sấm lộ ra nụ cười cổ quái, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, lúc tôi nhìn lại thì ông ta đã khôi phục nét mặt thật thà. Không phải chứ, chắc mình nhìn lầm.
Những khách quý được chọn tổng cộng chỉ khoảng 30 người, chúng tôi đi theo bồi bàn sang điện Y Duẫn. Vừa bước vào cửa thì trông thấy một bức tượng điêu khắc Y Duẫn lớn, Y Duẫn là chính trị gia trứ danh trong lịch sử Trung Hoa, một nhà quân sự, đông thời cũng là ông tổ nghề đầu bếp.
Đây là một gian phòng được thiết kế theo phong cách đại điện cổ, Lục Đạo Cuồng Trù ngồi ở bục cao, chính giữa hội trường là một chiếc đỉnh cổ lớn, bên ngoài phủ lớp gỉ đồng. Với sự hướng dẫn của bồi bàn, chúng tôi tìm được chỗ của mình và ngồi xuống, trước mặt bàn trống tênh, chẳng có gì.
Nhìn xung quanh một lượt, ai được mời vào đây cũng đều hung thần ác sát, bao gồm cả Kim Tiền Báo và Nạo Cốt Đao, xem ra đây đều là những cán bộ tương đối có tương lai trong tổ chức. Tôi thầm nhớ kỹ gương mặt của từng người trong đó, đây là danh sách những đối tượng cần triệt phá.
Sau khi tất cả đã an vị, Cuồng Trù cao giọng tuyên bố: "Rượu!"
Bồi bàn mang bình rượu tới, rót cho chúng tôi mỗi người một ly rượu nho, ly rượu được làm bằng hổ phách trong suốt, vô cùng đẹp, Cuồng Trù nâng ly lên nói: "Cổ nhân có câu Bồ Đào Mỹ Tửu Dạ Quang Bôi, ly rượu ngon này ta kính mời chư vị!"
"Cuồng Trù đại nhân, xin mời!" Đám thực khách hào hứng. Mặc dù ngửi thì thấy có vẻ là rượu nho, nhưng trời mới biết trong thành phần nó có gì. Tôi đã quyết trong lòng, không ăn uống bất cứ thứ gì nơi đây, cho nên nhân lúc đám người nâng ly thì nghiêng cốc đổ rượu, sau đó làm bộ uống, giống như Đao Thần vậy.
"Từ xa xưa tới nay, ẩm thực ở đất nước ta đã thấm vào mọi phương diện!" Lục Đạo Cuồng Trù đặt ly xuống nói: "Cũng như thứ trước mặt mọi người đây là đỉnh của triều Thương, vốn sinh ra là để nấu đồ ăn. Sau đó thì trở thành biểu tượng của vua chúa, bởi trong tư tưởng con người Trung Hoa chúng ta, không có gì lớn hơn việc ăn uống. Các vị khách quý, Cuồng Trù ta cũng không ngoại lệ, cả gan tự xưng là kẻ biết thưởng thức đồ ăn nhất Trung Quốc cũng không hề quá đáng. Hôm nay khách khứa đông đủ, chúng ta không nói chuyện gì khác ngoài ăn uống! Trước khi bắt đầu, ta muốn mọi người nếm chút khai vị."
Cuồng Trù vỗ tay hai cái, liền có phục vụ đẩy bàn nấu ăn ra, mấy đều bếp đứng trước bàn mài dao, đun nước chuẩn bị, nhưng chẳng có nguyên liệu gì. Tôi có một linh cảm chẳng lành.
Một thị nữ vô thanh vô tức đi tới sau một thực khách, rồi đột ngột rút dao đâm thẳng vào cổ hắn, những thực khách xung quanh hoảng sợ la hét né tránh.
Tên bị đâm hất thị nữ ra, ôm lấy cổ họng đang không ngừng phun máu, chạy ra giữa đại điện thì có bồi bàn đè hắn lại, sau đó dùng một cái chậu sắt hứng tiết.
Trước sự chứng kiến của mọi người, tên bị đâm dần dần chảy hết máu, không giãy dụa nữa, chậu máu cũng đầy gần lên miệng, tôi nhìn mà cau mày. Những người còn lại, kẻ thì kinh hoàng, kẻ lại hưng phấn mong đợi. Cuồng Trù nhấp ngụm rượu bồ đào, chậm rãi nói: "Ăn máu tươi là truyền thống hàng đầu của dân tộc, sớm nhất là triều Hán, máu tươi lấy ra phải được làm đông đặc, sau đó mới hấp cách thủy để đảm bảo vị thơm ngon..."
Chậu máu được đưa đến bàn nấu ăn, đầu bếp tưới hương liệu khiến nó đông lại nhanh chóng, sau đó cắt thành từng miếng nhỏ hấp cách thủy, rồi lại vớt ra bỏ vào chảo dầu. Lục Đạo Cuồng Trù say sưa nhìn đầu bếp làm việc, cười nói: "Nhân tiện nhắc tới, người làm nguyên liệu hôm nay tên là Cảnh Tứ, hắn phạm tội nên bị cảnh sát truy đuổi, lại bán đứng lão đại mình để được giảm án, tin rằng loại máu lạnh này, mùi vị không đến nỗi tệ!"
Đầu bếp tay nghề chuyên nghiệp vớt từng cục tiết ra, rắc gia vị, đưa lên đĩa cho thị nữ bưng đến trước mặt từng người.
Đối mặt với cục tiết thâm đen, tôi đương nhiên là mất khẩu vị, chỉ có một bộ phận khách là ăn, còn đại đa số vẫn sợ hãi, nhưng nhìn những người khác ăn thì cũng không khỏi động đũa.
Lúc này đột nhiên có tiếng la hét thảm thiết, một thực khách đã bị thị nữ bất ngờ ghì chặt cổ từ phía sau. Tên này khá to lớn, hắn ra sức chống cự, hất văng thị nữ đập vào chiếc đỉnh đồng, đá vào bàn lộn lại hét lên: "Cuồng Trù, tại sao phải ra tay với ta? Khoản tiền kia ta đã nói là bị gài tang vật, ngươi tại sao không tin?"
Cuống Trù bịt tai không nghe, chậm rãi nói: "Hôm nay món khai vị thứ hai chuẩn bị cho các vị là ngón tay. Ăn ngón tứ chi động vật cũng là truyền thống lâu đời của dân tộc ta, sớm nhất có thể nói đến..."
Đám phục vụ lao tới, tên kia liều chết đánh trả, hất văng từng người, hắn la lên: "Các anh em, Cuồng Trù muốn độc bá giang hồ, đừng để hắn mê hoặc!" Tất cả đều cúi đầu chẳng ai dám đứng ra, một tên phục vụ đánh lén phía sau, đập tên kia ngã ra đất bất tỉnh. Sau đó nhanh chóng cầm cây kéo sắc cắt từng ngón tay của hắn, cắt xong thì cắt luôn cuống họng.
Cuồng Trù Nói: "Nguyên liệu tiếp theo là của Triệu Thiết Hán, là một cán bộ nhỏ trong tổ chức, hắn to gan dám biển thủ 100 triệu tiền của tổ chức, cầm được số tiền lớn như vậy, hai tay chắc phải béo lắm."
Ngón tay của hắn được đưa đến bàn nấu ăn, mười ngón đương nhiên không đủ ăn, đầu bếp cắt thành từng mẩu nhỏ, bỏ vào chiên, sau đó trộn chung với nhiều loại thức ăn khác, đưa đến bàn của từng người.
Trước mặt tôi là một đoạn đốt ngón tay còn nguyên hình xăm, nhìn rất buồn nôn, xung quanh vang lên tiếng nhai xương răng rắc, đám thực khách hơn phân nửa là sợ hãi trước uy quyền của Cuồng Trù nên mặt cũng không có quá nhiều thích thú.
Đúng lúc này thì nghe có tiếng bước chân, một thị nữ đã bước đến sau lưng mình. Tôi sợ đến toát mồ hôi, thì ra mục đích mời tôi tới đây là để làm thức ăn cho bọn chúng.
"Món tiếp theo, ta nghĩ các vị sẽ vô cùng muốn ăn, hắn là một thần thám, hắn có trí óc và sự dũng cảm hơn người, chỉ dựa vào sức mình mà liên tiếp quật ngã Thuần cẩu sư, Cảnh Vương Gia, Joker, Đỗ Thánh, còn lung lạc được Huyết Anh Vũ. Một bộ não thông minh như vậy, rốt cuộc mùi vị sẽ như thế nào?"
Tôi đứng dậy, ả thị nữ đằng sau liền rút dao đâm tới, bị Đao Thần túm chặt cổ tay, ném ra ngoài. Đám bồi bàn rối rít rút dao xông về phía chúng tôi, Đao Thần đá bay cái bàn trước mặt, giơ tay đẩy tên đối diện rồi quét cước hai bên đá bay hai tên khác.
Ông ta vọt tới giữa điện, ngăn trước mặt tôi, nhìn lên bục cao mà hô: "Cuồng Trù, có bản lĩnh thì đường đường chính chính ra tay, đừng có dùng âm mưu quỷ kế này!"
Cuồng Trù nheo mắt cười: "Ngươi gấp làm gì, ngươi cũng là một món khai vị đấy, tên phản đồ!"
Tôi dùng võ công cô cô dạy quật ngã mấy tên phục vụ, nếu chẳng phải có Đao Thần thu hút hết hỏa lực thì chỉ e tôi đã không thể tự vệ.
Đúng lúc này thì xung quanh vang lên tiếng hô: "Giết hắn đi! Giết hắn đi! Giết hắn đi!"
Tôi kinh ngạc nhìn quanh, há hốc mồm nhận ra, toàn bộ đám thực khách đã đứng dậy, mật đầy hưng phấn nhìn, chờ tôi bị giết...