Chương 831: [Dịch] Âm Phủ Thần Thám

Hành động tiêu diệt

Phiên bản dịch 6722 chữ

CHƯƠNG 831: HÀNH ĐỘNG TIÊU DIỆT

Đúng lúc này, phía sau đám người đột nhiên mù mịt khói, chỉ thấy từng quả lựu đạn khói đang được ném vào đám đông. Trong hỗn loạn, một tốp đông đội đặc nhiệm dùng dây móc đu từ trên lầu cao xuống, giống như thần binh hạ thế nhanh chóng bao vây hiện trường.

Đám tội phạm không nói nhiều lời, liền rút súng bắn trả, nhưng trong lúc hỗn loạn, phân nửa đã bắn trúng người mình.

Thấy đối phương chống trả, đặc nhiệm không lưu tình nữa, bắn hạ từng tên từng tên một.

Bên dưới đại loạn, bên trên bục cao cũng loạn không kém, Lục Đạo Cuồng Trù kinh ngạc nhìn xuống, sau đó hung tợn nghiến răng, hét lên với tôi: "Lần này ngươi đừng hòng chạy thoát!"

Hắn đoạt một con dao, sải bước xông về phía tôi, tôi nhắm mắt tập trung tinh thần lắng nghe tiếng bước chân, khi hắn vừa tới gần giơ dao định đâm thì dùng Minh Vương chi đồng nhìn thẳng vào mắt hắn. Cuồng Trù lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, liên tục lùi về phía sau. Hắn không cam lòng, ra lệnh: "Giết hắn đi, đoạn trừ hậu họa!"

"Kẻ nào dám!" Đột nhiên một bóng người phóng qua phía trên người tôi, là Đao Thần! Ông ta chống hai tay vào tế đài, đá văng một tên thiên vương, sau đó đoạt con dao trong tay hắn. Tuy nhiên song quyền nan địch tứ thủ, bảy tên thiên vương mới này đều có thân thủ rất nhanh nhẹn. Joker như chớp lao ra, đâm một dao thật mạnh vào vai Đao Thần, vặn xoắn, Đao Thần hét thảm một tiếng, bị Joker đá một cước vào lưng, ngã ra đất.

"Đừng nhiều lời với lão già này!" Kim Tiền Báo rút một khẩu rulo vàng ra, nhắm ngay Đao Thần định bắn. Đao Thần chợt xoay người, hai chân quét ngã Kim Tiền Báo, đồng thời bắt lấy khẩu súng đang rơi giữa không trung. Joker ăn ngay một viên đạn vào giữa trán, hắn vẫn cố miễn cưỡng cười thảm: "Lại chết ở trong tay ngươi!" Sau đó ngã xuống tắt thở.

Nạo Cốt Đao la lên: "Cảnh sát tới rồi, chạy mau đi, ngày còn dài!"

Sáu thiên vương lập tức bỏ chạy, Đao Thần nhắm theo bóng lưng của chúng mà nổ một phát súng, lại một tên ngã xuống, tiếp đó dời nòng súng về hướng Lục Đạo Cuồng Trù.

Cuồng Trù cười lạnh: "Lão già, mạng cũng thật cứng!"

"Đi chết đi, tên chó ăn xác thối này!" Đao Thần đang định bóp cò thì bị một vệ sĩ nổ súng bắn, cơ thể ông ta giật lên một cái, lấy tay chống đất, rồi bắn chết tên vệ sĩ kia. Lục Đạo Cuồng Trù cười lớn: "Thần may mắn lại đứng về phía ta rồi!" Sau đó chạy trốn.

Lúc này Tiểu Đào và Vương thúc đồng thời vọt tới, Tiểu Đào tay cầm súng, toàn thân dính đầy máu, Vương Thúc thì bôi đầy phẩm màu ngụy trang kiểu đặc nhiệm.

Vương Nguyên Thạch cởi trói cho tôi, nói: "Mật mã morse là địa chỉ, bọn ta đã tìm được nơi đó, giải cứu Tống Tinh Thần và Tống Khiết."

"Mọi người tới rất đúng lúc!" Tôi nói, không đợi tay chân hết tê, tôi vội đi xuống kiểm tra thương thế của Đao Thần. Ông ta đẩy tôi ra, đứng dậy nói: "Không sao, chỉ trầy da thôi."

Tôi đã từng đoán ra vô số lời nói dối, nhưng lần này lại bị ông ta lừa. Lúc này tiếng súng hỗn loạn tứ phía, không phải thời điểm nói chuyện, Vương thúc la lên: "Theo chúng ta, rút lui!"

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên nóc thực thần phủ hình như có một máy bay trực thăng đang khởi động, nhưng các đặc nhiệm đều bị đám tội phạm giữ chân bên ngoài.

Chỉ lên đó, tôi nói: "Có trực thăng, mau kêu gọi sự hỗ trợ của không quân, tuyệt đối không để đám thiên vương mới chạy thoát, nếu không tro tàn của tổ chức sẽ lại có ngày bùng cháy!"

Sắc mặt Vương thúc tỏ ra lúng túng, tôi hỏi: "Sao vậy?"

"Đám tội phạm chăng dây thép khắp nơi trên lầu, phi công không có mắt nhìn ban đêm như của cậu, nên không thể nhìn thấy và tiếp cận được. Đó là lý do vì sao chúng ta phải dùng phương pháp này để tấn công

..."

Đao Thần nói: "Thời gian không chờ chúng ta, cùng nhau lên đi!"

Tiểu Đào nói: "Được chiến đấu tới cuối cùng, tự tay tống tiễn Giang Bắc Tàn Đao, cũng là một vinh hạnh lớn!"

Vương thúc gật đầu: "Lên nào!"

Chúng tôi nhặt vũ khí dưới đất, Đao Thần nhặt 1, 2 con dao găm, chúng tôi vọt vào trong thực thần phủ. Thủ hạ của Cuồng Trù tâm lý đã tan rã, cơ bản là không có dũng khí chống trả, Vương thúc chỉ với một khẩu súng máy đã bắn hạ toàn bộ.

Trong quá trình tấn công, tôi để ý thấy thỉnh thoảng Đao Thần khựng lại, dùng tay ôm lấy hông, vội nói: "Ông ở đây chờ chúng tôi."

Ông ta cố chấp lắc đầu: "Ta không sao!"

Nhóm chúng tôi tới bên ngời Y Duẫn điện, phát hiện phía trên kiến trúc này có buông xuống một cái thang dây, đám vệ sĩ rối rít hô: "Cuồng Trù đại nhân, mang tôi lên cùng với!"

"Biến, chết đi!" Kim Tiền Báo đứng bên trên không ngừng nã súng xuống dưới, đám thủ hạ trúng đạn ngã lả tả, tình cảnh vô cùng thảm thiết.

Kim Tiền Báo ngẩng đầu trông thấy chúng tôi, liền nổ mấy phát súng rồi xoay người bỏ chạy. Tiểu Đào và Vương thúc xông lên, hét: "Buông vũ khí xuống đầu hàng, sẽ được tha chết!"

Đại thế đã mất, đám tay sai như bị rút đi xương sống, từng tên ném súng ra đất, dưới mệnh lệnh của Tiều Đào, hai tay ôm đầu quỳ xuống. Tôi nói: "Tiểu Đào, em giám sát đám thủ hạ, bọn anh đi lên cản chúng lại."

Tiểu Đào gật đầu: "Hết sức cẩn thận!"

Tôi cười: "Chờ xong việc, anh với em đi hẹn hò!" Tiểu Đào thơm nhẹ lên môi tôi một cái, sau đó ba chúng tôi leo lên thang dây. Một luồng gió mạnh như muốn thổi bay từng người bọn tôi, chỉ thấy trực thăng đang từ từ cất cánh, Kim Tiền Báo và Nạo Cốt Đao ngồi ở trên thò tay ra vẫy vẫy.

Vương Nguyên Thạch quỳ một chân xuống đất, nâng súng lên ngắm bắn, đạn xuyên qua vỏ trực thăng bốc khói trắng. Đúng lúc này thì đột nhiên một người từ bên cạnh xông ra, đập một gậy vào đầu Vương thúc khiến ông ta bất tỉnh. Tôi và Đao Thần đồng thời kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Lục Đạo Cuồng Trù đứng đó, vừa rồi để tâm hết vào chiếc trực thăng, hoàn toàn không chú ý hắn mai phục.

Cuồng Trù trên cằm còn dính đầy máu của Hoàng Tuyền, đầu tóc rối bời, hai mắt đỏ ọc như sói đói.

"Trách nhiệm của thế hệ đi trước là quyên sinh để bảo vệ thế hệ sau, để Giang Bắc Tàn Đao được tiếp tục nảy mầm cắm rễ!" Hắn điên cuồng nói.

Tôi nghiến răng định giơ khẩu SMG lên thì bỗng nhiên bụng như bị ai đó đấm một cú, đạn từ khẩu súng trên tay Cuồng Trù đã bắn xuyên bụng tôi. Hắn cười lạnh: "Đừng mơ tưởng!" Sau đó đã văng khẩu súng của tôi đi.

"Đối thủ cuối cùng, không nghĩ tới lại là ngươi!" Đao Thần hét.

"Ta đây cũng vậy, hai lão già chúng ta mà lại sống đến cuối cùng! Thử xem mạng ai cứng hơn đi." Lục Đạo Cuồng Trù cười lớn, sau đó giơ súng lên. Đao Thần giống như quỷ anh né trái tránh phải, đạn toàn bộ rơi vào khoảng không, ông ta sấn tới đâm một dao vào vai Cuồng Trù, Cuồng Trù trở tay tát trả một cái.

Đao Thần lảo đảo mấy cái, ôm hông, phía sau mặt nạ nôn ra một ngụm máu lớn. Giờ tôi mới nhận ra sự ngu xuẩn của mình, viên đạn ban nãy sớm đã bắn vào trong người ông ta, chỉ là một mực chống đỡ.

"Xem ra, người cười cuối cùng là ta rồi!" Cuồng Trù nhếch mép.

Bạn đang đọc [Dịch] Âm Phủ Thần Thám của Đạo Môn Lão Cửu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    7

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!