CHƯƠNG 833: MANG NGƯỜI VỀ NHÀ
Sau đó Tiểu Đào, Vương thúc, Tống Khiết toàn bộ đi vào, tôi đeo găng tay cao su, nói: "Người đã có mặt đủ, ta bắt đầu nghiệm thi!"
Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, cái này có gì để nghiệm chứ?"
Vén tấm vải trắng lên, gương mặt ông nội lần nữa hiện ra khiến tôi kinh sợ. Suy nghĩ của tôi bỗng tua ngược về rất nhiều năm trước, bắt đầu từ cái đêm mà tôi đối mặt với xác ông mình.
Đao Thần sử dụng cái danh tự Giang Bắc Tàn Đao khiến chúng tôi dần chú ý đến tổ chức ẩn nấp sau bóng tối này, từng bước một cuốn vào cuộc tranh đấu, Đao Thần cũng từ kẻ địch mà biến thành đồng minh.
Cuối cùng, chúng tôi đã thành công trong hành động mà có ít khả năng nhất, hoàn toàn đánh bại Giang Bắc Tàn Đao, nhưng giờ thi thể Đao Thần lại đang nằm trước mặt tôi.
Cố nén ngàn vạn suy nghĩ trong đầu, nhưng khi mở miệng, giọng nói của tôi vẫn xen lẫn sự nghẹn ngào, đã bao lần tôi có cảm giác khí tức tương tự ông nội trên người Đao Thần, tự lừa mình dối người rằng không thể nào.
Nhưng cỗ thi thể trước mắt này thay cho lời chứng minh, ông ta có quan hệ mật thiết với ông tôi. Tôi nói: "Người chết không rõ tên họ, ngoại hiệu Đao Thần, giới tính nam, tuổi tác khoảng 70, dáng người trung bình."
Cầm tay Đao Thần lên, lòng bàn tay và quyền đầu có rất nhiều vết chai. Nhìn dọc lên, cơ bắp vẫn săn chắc, như được đúc bằng sắt, tôi nói tiếp: "Người chết luyện võ thời gian dài, tố chất cơ thể vượt xa người thường..."
Tống Khiết đã bắt đầu lặng lẽ gạt lệ, Tiểu Đào cũng rơi nước mắt nghẹn ngào nói: "Đủ rồi Tống Dương, bọn em biết anh đã bi thương quá độ, dừng lại đi!"
"Không!" Ánh mắt của tôi lấp lánh nhìn mọi người: "Có một thứ tôi phải cho mọi người xem, đến đây đi!"
Tôi bảo bọ tới bên chiếc giường thi thể, sau đó giơ cánh tay trái của Đao Thần lên, phía bên trong có bốn vết sẹo bằng dao khắc chữ Hối, từ độ sâu vết sẹo, lần lượt là ba năm, hai năm, một năm trước cùng với năm nay. Bốn chữ Hối này xếp thành một hàng, tựa như vô thanh mà nói ra nội tâm đau đớn của Đao Thần. Thậm chí trước mắt tôi chợt hiện ra hình ảnh, đêm khuya tĩnh mịch, ông tự dùng dao khắc chữ lên tay mình, cắn răng chịu đau, máu chảy dọc cánh tay.
"Lẽ nào là..." Tiểu Đào nhìn tôi
"Ông ấy vẫn luôn hối hận vì đã giết ông nội anh!" Tôi nói: "Tướng mạo ông ta và ông nội giống nhau như đúc, chỉ là hơi già hơn, không nghi ngờ chút nào, hai người là một cặp sinh đôi, một người ở lại Văn Tống, một người trở thành Võ Tống. Đao Thần đã từng chính miệng nói, quan hệ của ông ta và ông nội giống như quan hệ của anh với Tinh Thần. Anh nghĩ mối quan hệ của họ thậm chí còn thân thiết hơn, đó là cùng cha cùng mẹ."
Không nói được tiếp, tôi vuốt ve bốn cái sẹo, thầm nói: "Tiền bối, nhất định so với tôi ông còn khổ sở hơn nhiều. Tôi tha thứ cho ông, xin ông ở dưới cửu tuyền hãy đoàn tụ với ông nội!"
Lấy xấp giấy vàng ra, tôi hóa trước thi thể Đao Thần, sau đó Tiểu Đào bảo mọi người cùng lùi lại một bước, cúi đầu mặc niệm.
"Một ly hoàng tửu kính thiên địa, hai cây cao hương kính quỷ thần. Thắp đèn càn quét đêm đen, rửa oan giải tội Tống Đề Hình."
Tôi nhẹ giọng đọc văn khấn tiễn biệt của Tống gia.
Một luồng gió thổi tới, cuốn đám tàn tro quẩn quanh như linh hồn ông đang cùng tôi từ biệt. Đó là một linh hồn cao thượng, suốt cuộc đời luôn giữ vững niềm tin và bảo vệ công lý theo cách của mình. Chỉ duy nhất một lần làm sai đã khiến mấy năm gần đây luôn sống trong sự dằn vặt khổ sở.
Nước mắt lăn dài trên mặt tôi, khi lửa tắt, lau nước mắt, lấy lại tinh thần, tôi nói: "Để chúng ta đưa tiền bối về nhà!"
Thi thể Đao Thần được hỏa táng ở nhà xác gần đó, ông ra đi cô độc, chỉ có mấy người chúng tôi tiễn biệt, tên của ông sẽ chẳng ai biết, cũng không được ghi vào danh sách liệt sĩ, chỉ có thể khắc ở trong lòng tôi.
Mang theo hũ tro cốt, tôi và Tiểu Đào tạm thời chia tay, cùng Tinh Thần, Tống Khiết bay về Tống gia ở Phúc Kiến.
Vừa về tới thôn thì bị một đám người chặn lại, đối phương nghiêm nghị quát: "Tống Dương, cậu mang tro cốt của ai về? Tống gia thôn không phải là nghĩa trang tập thể mà ai cũng có thể an táng. Phải nói cho rõ ràng đã."
Tôi nói: "Ông ấy tên là Đao Thần, anh em song sinh với ông nội tôi, cũng là người nhà họ Tống!"
Mọi người liền ghé tai xì xào bàn tán, sau đó thúc thúc lớn tuổi nhất nói: "Tống Dương, người này đã sớm bị đuổi khỏi Tống gia, tên của hắn cũng đã gạch khỏi gia phả, đây là mệnh lệnh của ba đại trưởng lão. Cho nên hắn tuyệt đối không thể được chôn cất cùng tổ tiên, đây là bôi nhọ tiền nhân!"
Tôi sớm đã đoán được sẽ có phản ứng này, liền hỏi: "Lý do?"
"Bọn tôi không có nghĩa vụ giải thích với cậu, người này bác bỏ đức tin, sớm đã không còn là người nhà họ Tống."
Tống Tinh Thần luôn bình tĩnh đột nhiên kích động: "Tiền bối hy sinh trong quá trình đánh bại Giang Bắc Tàn Đao, ông chết một cách oanh oanh liệt liệt, thỉnh cầu các vị tiền bối để cho chúng con đi gặp đại trưởng lão."
"Đánh bại Giang Bắc Tàn Đao?" Mọi người ngạc nhiên: "Đang nói đùa gì thế, chỉ dựa vào hắn mà đánh bại Giang Bắc Tàn Đao?"
"Không phải chỉ dựa vào ông ấy mà là chúng tôi, là rất nhiều người chung sức cố gắng, Giang Bắc Tàn Đao từ nay đã không còn tồn tại!" Tôi lớn tiếng tuyên bố.
Nháy mắt mọi người trở nên xôn xao, phần lớn đều không thể tin đây là sự thật, vẻ kinh ngạc bộc lộ trong lời nói.
Lúc này đột nhiên một giọng nói già nua vang lên từ đạo quán giữa sườn núi: "Cậu nói Giang Bắc Tàn Đao đã bị tiêu diệt?"
Đám người vội tránh thành một đường, có ba vị cao tuổi tóc bạc hoa râm chống gậy đi thật nhanh xuống núi, tới trước mặt tôi, chúng tôi vội cúi đầu: "Kính chào trưởng lão!" Sau đó tôi nói rằng mình đúng là Giang Bắc Tàn Đao đã bị tận diệt.
Rồi ba vị cất tiếng:
"Không ngờ không ngờ, trong đời ta còn sống lại có thể chứng kiến ngày này!"
"Ta không tin, cái tổ chức đó cứ vậy mà bị tiêu diệt?"
"Trừ khi là kỳ tích."
Phản ứng của ba đại trưởng lão không giống nhau, nhưng đều là kinh ngạc, sau đó một người phất tay với tôi: "Đi theo ta, kể lại rõ ràng một lượt sự tình."
Chúng tôi tới một gian đình, trong miếu thờ một vị mặc quan phục đại Tống màu tím, đó chính là tổ tiên Tống Từ. Ba trưởng lão ngồi xuống, toàn bộ mọi người đứng hầu hạ hai bên, sau đó đến lượt Tống Hạc Đình đi xe lăn vào.
Giọng bà kích động run lên: "Tống Dương, Tinh Thần, các con về rồi?" Sau đó ánh mắt bà dừng lại ở hũ tro cốt trong ngực tôi: "Đây là...tiền bối?"
"Phải!" Tôi gật đầu: "Con đang trần thuật chuyện này cho mọi người."
Tôi kể một mạch gần như từ đầu đến cuối, nói từ sáng tới trưa nhưng không có ai rời đi, tất cả đều dỏng tai lắng nghe, cả gian đình không có tiếng nói nào.
Sau khi kể xong, không gian yên lặng như tờ, đột nhiên có người la lên: "Quá tốt, rốt cuộc Giang Bắc Tàn Đao đã bị tiêu diệt rồi!"
Chẳng ai để ý phải có lễ nghi khi ở từ đường, tất cả hoan hô khen ngợi, một lúc lâu sau trưởng lão mới hắng giọng bảo mọi người im lặng. Đại trưởng lão nói: "Tống Dương, con đúng là đã làm một chuyện kinh tiền khoáng hậu!"
Nhìn hũ sứ trong tay, tôi nói: "Không, nếu như không có ông ấy, bọn con tuyệt đối không thể đi tới một bước này."
Tống Hạc Đình gắng gượng bước xuống xe lăn, quỳ trước mặt trưởng lão: "Ba đại trưởng lão, năm xưa các ngài đuổi Triệu Long thúc ra khỏi Tống gia cũng bởi ông ấy gia nhập tổ chức, tự nói là đi nằm vùng. Nhưng vì thân phận không minh bạch đó, lúc ấy các vị cho rằng chỉ một người không thể phá hủy Giang Bắc Tàn Đao, vĩnh viễn không ai có thể làm việc đó. Nhưng bây giờ, Triệu Long thúc đã chứng minh được lập trường của mình, Giang Bắc Tàn Đao cũng đã bị tiêu diệt. Một công thần như vậy nếu sau khi chết mà cũng không có đất chôn, con nghĩ tổ tiên Tống Từ nhất định sẽ đau lòng."
Ba trưởng lão bàn bạc với nhau một chút, cuối cùng hắng giọng nói: "Hạc Đình nói rất có lý, chúng ta tuyên bố, Tống Triệu Long kể từ hôm nay khôi phục danh hiệu, sẽ được an táng ở phần mộ Tống gia, hưởng thụ hương hỏa đời đời kiếp kiếp do con cháu Tống gia cung phụng!"
Mặc dù không tin ma quỷ, nhưng tôi vẫn càm thấy một sự an tâm trong lòng, nhìn cái hũ sứ, nói: "Tiền bối nghe chưa? Rốt cuộc người cũng được về nhà!"