CHƯƠNG 85: MÃ KIM HỎA
Cái ống xi măng dựng thẳng đứng dưới đất, bên trong có rác và vài bộ quần áo rách nát, chắc là của mấy tên vô gia cứ cứt lại. Tôi ngoài người vào trong, thò tay khua khoắng, rốt cuộc cũng tìm thấy nguồn gốc phát ra mùi lạ.
Tôi đeo găng tay vào, lấy vật đó lên, là một tấm khắn giấy đã qua sử dụng, bốc ra mùi cồn y tế.
Xem ra tôi suy đoán chính xác, tiểu Trương đã bị hung thủ bắt cóc. Tờ khăn giấy này là do hung thủ dùng để lau oxit nito trên tay mình. Như vậy thì hắn đã theo doi, tiểu Trương lâu rồi.
Hoàng Tiểu Đào lại gần ngửi ngửi nói: "Tống Dương, mũi anh là mũi chó à, mùi như vậy mà cũng ngửi được?"
"Không phải là bẩm sinh, mà do tập luyện."
"Tập luyện như thế nào, anh dạy tôi đi, có cái mũi này sẽ rất thuận tiện cho việc phá án sau này."
Việ tập luyện khứu giác này rất gian khổ, mỗi ngày phải châm kim vào các huyệt vị trên mũi, người bình thường khó mà chịu đựng. Tôi nói cho qua: "Sau này hãy nói đi, cô có mang túi vật chứng không?"
"Có." Tiểu Đào gật đầu.
Tôi bỏ cái khăn giấy vào túi vật chứng, sau đó phẩy tay: "Ở đây chẳng còn gì để tìm nữa, chúng ta tới chỗ tiếp theo đi."
"Được!".
Người thứ hai trong hồ sơ có tình hình tương tự tiểu Trương, nửa tháng trước mất tích, cũng là không từ mà biệt. Tiểu Lý là một công nhân rửa xe, ở trọ cùng hai đồng nghiệp.
Bạn cùng phòng tiểu Lý kể lại, nửa tháng trước tiểu Lý xuống lầu đi đổ rác, sau đó thì không thấy quay lại, gọi điện thoại không được cho nên bọn họ liền báo án.
Tôi hỏi: "Người nhà tiểu Lý có tìm tới không?"
"Có tìm, mẹ hắn khóc như mưa, cậu hắn là một luật sư, còn định kiện công ty sở hữu tòa nhà này ra tòa. Bảo an nói, họ chỉ bảo vệ trị an trong tiểu khu, việc người bị mất tích không liên quan tới họ." Người kia đáp.
Tôi hỏi tiếp: "Tiểu Lý là người như thế nào?"
"Là một người tốt, rất sạch sẽ, ba chúng tôi ở cùng nhau, hắn luôn là người quét dọn vệ sinh."
Người bạn cùng phòng khác cũng xen vào: "Đúng, tiểu Lý là con người hướng nội, hay xấu hổ. Ở nhà hắn cũng ít khi nói chuyện, chỉ vùi đầu làm việc. Sở thích của hắn là làm vườn, ngươi có thấy mấy chậu hoa trên ban công không, đều là tiểu Lý trồng cả đấy."
Tôi cười: "Vậy hắn có bạn gái chưa?"
"Chưa từng, với chúng ta cũng đều là độc thân cẩu giống nhau."
"Ngươi mới là độc thân cẩu, đừng coi ta cũng như ngươi." Một tên bạn cùng phòng khác nói.
"Con mẹ nó, ngươi cho rằng tiểu Lệ thích ngươi thật à, cô ta chỉ coi ngươi là phương án dự phòng thôi, hai ngươi qua lại thời gian dài như vậy, ăn cơm với nhau được mấy lần, thuê phòng mấy lần?"
"Biến, tiểu Lệ là có cảm tình với ta thật!"
"Đúng rồi, quá có cảm tình luôn, mỗi lần nói chuyện chưa tới câu thứ hai là đòi đi tắn, tiểu Lệ của ngươi cũng thật là sạch sẽ đấy!"
Hai người cãi nhau tới mặt đỏ tía tai, tôi sợ xảy ra xô xát, ném một câu: "Cám ơn đã hợp tác." Liền kéo Tiểu Đào mau chóng rời đi.
Rời khỏi khu cư xá, tôi tổng kết một chút: "Một tháng rưỡi, 27 ngày, nửa tháng trước, xét theo quy luật thời gian, sợ rằng tiểu Lý cũng đã bị hại."
"Nói như vậy, cứ cách mười lăm ngày, hung thủ sẽ giết một người?" Hoàng Tiểu Đào hít một hơi khí lạnh.
"Bình thường cô có hay nấu cơm không?"
"Không, thì làm sao?"
"Chất lượng thịt tốt nhất chỉ để được 15 ngày, tên hung thủ này đúng là ăn thịt người như ăn thịt dê." Tôi chậc lưỡi.
"Nói cách khác, trước khi có người chết tiếp theo, chúng ta có nửa tháng để bắt hung thủ?" Tiểu Đào hỏi.
"Không, tiểu Lý mất tích nửa tháng trước, ước tính nạn nhân thứ tư có thể sẽ xuất hiện trong hai ngày này, điều đó phụ thuộc vào việc chúng ta có bắt được hung thủ trước khi hắn ra tay hay không."
Hoàng Tiểu Đào thở dài: "Thời gian thật quá cấp bách."
Lúc này, chuông điện thoại của Tiểu Đào vang lên, nghe điện xong nàng nói với tôi: "Tống Dương, anh nói đúng. Mã Diệu Tổ chính là tên thật của Mã Kim Hỏa."
Tôi nhớ lại tập hồ sơ lúc trước: "Ồ, Mã Kim Hỏa mất tích được ba tháng, hắn nghỉ việc ở xưởng thịt cũng là ba tháng trước, như vậy thì lúc hắn mất tích cũng đâu còn ở xưởng thịt, thế ai là người báo án?"
"Ừ nhỉ, sao tôi không nghĩ ra, khả năng Mã Kim Hỏa có người thân ở Nam Giang."
Hoàng Tiểu Đào lập tức gọi cho đồn công an nhận án Mã Kim Hỏa mất tích, kết quả được báo rằng, người tới báo án là một quần chúng giấu tên. Tiểu Đào cúp máy, mắng: "Chết tiệt, manh mối lại đứt đoạn."
Tôi lắc đầu: "Không, manh mối không đứt đoạn, mà thậm chí còn có đột phá."
Hoàng Tiểu Đào nóng nảy: "Cái gì, anh đừng vòng vo nữa được không, tôi gấp muốn chết rồi đây này."
"Chẳng phải Trương sư phụ bán bánh bao nói, nửa năm nay luôn là Mã Kim Hỏa giao thịt cho hắn sao? Nhưng thông tin chúng ta nắm được thì Mã Kim Hỏa đã mất tích từ lâu, liệu có phải lão Đường đang nói dối chúng ta không?"
Hoàng Tiểu Đào chợt hiểu ra: "Đi, chúng ta quay lại tìm lão."
Chúng tôi quay xe một mạch chạy về cửa hàng bánh bao của lão Đường, lúc này là buổi trưa, đang đóng cửa. Tôi hỏi Tiểu Đào: "Cô bố trí cảnh sát theo dõi ở chỗ nào?"
Hoàng Tiểu Đào nhỏ giọng: "Nhìn thấy chiếc xe màu đen bên kia không? Bên trong có hai người, chỉ cần Mã Kim Hỏa xuất hiện, bọn họ sẽ lao ra bắt."
"Công việc theo dõi này thật là cực khổ." Tôi ái ngại nói.
"Cũng bình thường, ăn uống ngủ nghỉ trên xe, có lần tôi nhận nhiệm vụ này, một tuần lễ dùng hết một bịch bỉm." Hoàng Tiểu Đào tự giễu.
Tôi thầm nghĩ Tiểu Đào này thật cũng quá vô tư, chuyện này mà cũng nói ra được, có điều cũng chẳng ảnh hưởng tới hình ảnh công chúa trong mộng của tôi.
Chúng tôi tiến đến gõ cửa, lão Đường ở bên trong thưa một câu, hơn phút sau mới mở cửa. Trông thấy lão quấn tạp dề, tay dính đầy bột mì, tôi hỏi: "Ông đang làm bánh bao à?"
"Đúng vậy, mời hai vị vào trong ngồi, ta rót cho các ngươi ly trà." Đường sư phụ cung kính nói.
"Không cần, chúng tôi chỉ hỏi mấy câu rồi đi ngay." Tôi ngăn lão lại.
Trong cửa hàng tối om, Đường sư phụ đang nhào bột trên thớt, một cái nồi chứa đầy thịt băm, mùi ngũ vị hương nồng nặc, tôi vừa trông thấy đã liên tưởng tới bánh bao nhân thịt người, không khỏi buồn nôn.
Hoàng Tiểu Đào trừng mắt: "Thịt này ông..."
"Yên tâm yên tâm, đây là ta đi siêu thị mua thịt chân sau, tuyệt đối tươi mới, có muốn ta chưng một lồng cho hai vị đi đường ăn không?" Lão Đường cười, lấy khăn lau trán, mặt mũi nhễ nhại hồng hào.
Hoàng Tiểu Đào xua tay: "Không cần không cần."
Tôi hỏi Đường sư phụ: "Ông rất thích làm bánh bao?:
"Đúng." Đường sư phụ ngồi trên ghế lim dim: "Ta là người không thích gì bằng làm bánh bao, mỗi lần làm bánh thì đặc biệt hăng say, ta còn thường nghĩ cách điều chế, không ngừng làm bánh bao hoàn hảo hơn. Thấy khách ăn khen ngon, tâm lý ta rất thỏa mãn. So sánh một cách văn vẻ đây giống như một cuốn sách được viết bởi một nhà văn mà mọi người đều thích đọc."
Tôi thầm nghĩ, người tâm huyết với nghề thế này đúng là hiếm có. Hoàng Tiểu Đào bật máy ghi âm, nói: "Hỏi ông mấy câu."
"Được, cô cứ nói." Đường sư phụ gật đầu.
"Thời gian gần đây ông gặp Mã Kim Hỏa thật sao?"
Tôi đứng bên cạnh dùng động u chi đồng quan sát cử chỉ nét mặt của lão Đường.
Lão ngẩn người một chút, nói: "Ta vẫn gặp hắn mà, ba ngày trước hắn còn tới đây giao thịt, có chuyện gì sao?"
"Mã Kim Hỏa đã mất tích từ lâu, ông không biết sao?"
"Mất tích khi nào?"
"Ba tháng trước, thời điểm hắn nghỉ việc ở xưởng thịt cũng là ba tháng trước, có người dân giấu tên báo án."
Đường sư phụ kinh ngạc tới mức con ngươi lồi ra: "Không thể nào, ba ngày trước ta thực sự đã gặp hắn, ta thề với trời!"
Hoàng Tiểu Đào quăng ánh mắt về phía tôi, tôi khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng lão Đường đang nói thật.
Nhưng tôi luôn có cảm giác chỗ nào đó không đúng lắm...