CHƯƠNG 95: CỐ VẤN ĐẶC BIỆT
Hai vụ án 'độ tài linh miêu' và 'bánh bao nhân thịt người' coi như chính thức khép lại, Tôn Lão Hổ mở một đại hội long trọng, khen thưởng các cá nhân cùng toàn bộ tổ chuyên án. Tôi và Đại Lý lĩnh hai mươi ngàn tiền thưởng, Hoàng Tiểu Đào là tổ trưởng tổ chuyên án, được trao huân chương chiến công hạng hai, Vương Nguyên Thạch thì từ cảnh sát viên quèn leo lên nhất cấp.
Trình giám đốc rất tán thưởng phương pháp phá án của tôi, ông ta sai Tôn Lão Hổ nói lại với tôi một câu, sau này chỉ cần gặp bất cứ khó khăn nào trong tỉnh, đều có thể tìm ông ấy. Sau đó đọc số điện thoại riêng cho tôi, số này cả tình chỉ trên dưới hai mươi người được biết.
Tiểu Đào nói, theo lý thuyết thì huân chương này phải thuộc về tôi, nhưng tiếc là tôi không phải biên chế cảnh sát, tôi cũng chẳng quan tâm, thực ra làm tiểu cố vấn tốt hơn.
Để thuận cho việc phá án sau này, Tôn Lão Hổ cấp cho tôi một cái giấy chứng nhận, bên ngoài giống với thẻ cảnh sát của Tiểu Đào, bên trong có ghi: "Cục cảnh sát hình sự thành phố Nam Giang. Cố vấn kỹ thuật Tống Dương." Nhìn rất trang trọng, đủ để hù dọa mấy người dân thường, he he.
Lão Tôn còn trêu chọc tôi rằng nếu vẫn thấy chưa đủ oai phong, sẽ tự mình tới tiệm đồ chơi mua một cái súng giả cho tôi đeo bên hông.
Trở về cuộc sống thường nhật, sự chênh lệch trong sinh hoạt khiến tôi vô cùng buồn chán, đến nỗi cứ ngồi vào bàn học là ngáp. Có điều không có án mạng mới là chuyện tốt, chứng tỏ Nam Giang được yên bình, chỉ là nhàm chán quá thôi.
Hoàng Tiểu Đào thì vẫn bận rộn như vậy, chúng tôi thỉnh thoảng có nhắn tin mấy câu, đôi khi nàng nhắn vài tin mập mờ kiểu như: "Nhớ tỷ không?" Hay "Tiểu Shota, buổi tối không tới hầu hạ tỷ à?". Tôi cảm giác mối quan hệ của hai người đang không ngừng tiến lại gần, cách nhau có một lớp giấy mỏng thôi, nhưng lại chẳng ai chủ động xuyên thủng lớp giấy đó cả, có lẽ nàng quả thực quá bận rộn, không dám nói lời yêu thương. Mà tôi thì là kẻ ngu trong tình yêu, chẳng biết làm sao mà phá vỡ khoảng cách, nhưng mối quan hệ chỉ cần thế này đã đủ làm tôi ấm lòng rồi.
Có hôm Đại Lý mượn điện thoại của tôi để nghịch, không cẩn thận lướt thấy mấy tin nhắn mập mờ của chúng tôi, trợn mắt há mồm nói: "Mẹ ơi Dương tử, tiểu tử ngươi giỏi thật đấy, đúng là ám độ trần thương mà, ngươi và Tiểu Đào tỷ tỷ bắt đầu từ khi nào vậy?"
Tôi vội giật điện thoại nói: "Sao ngươi dám tự tiện nhìn lén tin nhắn riêng tư của người khác?"
"Đừng đánh trống lảng, sư huynh ta đây còn tưởng ngươi nhút nhát, ai dè loắng cái đã thoát kiếp cẩu độc thân rồi. Mau khai rõ ràng mọi chuyện, nếu không ta gọi lão đại và lão nhị trong phòng về, tam đường hội thẩm đối với ngươi!" Vương Đại Lý nói.
"Đừng, đừng, ta nói là được chứ gì?" Lão đại với lão nhị trong phòng là hai kẻ không biết giữ mồm, chuyện tôi có quan hệ với nữ cảnh sát mà để lộ ra, chỉ sợ ngày mai cả trường đều biết.
Sau khi tôi nói xong, Vương Đại Lý vỗ vai nói: "Được đó Dương tử, bình thường thấy ngươi nói chuyện với gái mà cũng căng thẳng như sắp chết, có lúc ta nghĩ rằng cả đời ngươi sẽ không tìm được hạnh phúc. Không ngờ ngươi đánh bậy đánh bạ lại giải quyết được Tiểu Đào tỷ tỷ, sư huynh đây cũng mừng cho ngươi."
"Cái đó...ta không làm tổn thương tình cảm của ngươi chứ? Chẳng phải ngươi cũng có ý với Tiểu Đào sao?" Tôi hỏi.
Vương Đại Lý phóng khoáng cười to: "Ngươi còn không biết phương châm cách mạng nhất quán của ta sao? Quăng lưới rộng rãi, bồi dưỡng trọng điểm. Nhưng cái hố này đã có củ cải chiếm mất, vậy ta còn đi theo quấy nhiễu làm gì, tìm trận địa khác mà đánh chứ sao. Có điều tiểu tử ngươi cũng quá ranh mãnh, một mực giấu diếm ta, hại ta cứ đa tình trước mặt Tiểu Đào tỷ tỷ."
"Thôi đừng nói nữa, tối nay ta mời ngươi uống rượu, coi như tạ tội được chưa?" Tôi ái ngại cười nói.
"Tối nay có khi không được, ta có hẹn rồi." Vương Đại Lý lắc đầu.
Bây giờ tôi mới để ý hắn ăn mặc như chó đội lốt người, tóc vuốt keo bóng mượt, người hẹn hắn chắc chắn không phải con trai, lại hỏi: "Mẹ ơi, ngươi còn nói ta ám độ trần thương, tiểu tử ngươi còn phản bội tổ chức trước ta. Biết điều thì mau khai ra, nữ sinh kia là ai, học lớp nào?"
"Thực ra ta cũng không biết." Đại Lý mơ màng nói.
Thì ra hắn có một đồng hương, tối nay cả phòng tên đồng hương của hắn đi ăn uống chung với một phòng nữ sinh khác, nhưng có một tên trong phòng lại về quê, liền gọi Đại Lý thế chỗ, nhân tiện xem có thể giới thiệu bạn gái cho hắn không.
Bốn nữ sinh kia cũng học năm tư giống chúng tôi, hơn nữa đều đang độc thân, tôi liền có chút không yên tâm: "Nữ sinh năm tư mà vẫn còn độc thân, liệu phẩm chất có vấn đề không?"
"Thì cũng là quăng lưới rộng rãi mà, không thử vận khí làm sao hái được hoa đào? Phải rồi, tối ngươi có muốn đi cùng không, dù sao cũng là bạn bè cả."
"Thôi ta ở nhà, đi ăn với bồn người con gái, ta ngại lắm." Tôi từ chối
"Vậy thì đợi tin vui của ta." Đại Lý ra giấu chiến thắng.
Tối đó, Đại Lý nhắn tin cho tôi: "Mẹ ơi, có một muội tử vô cùng đáng yêu, ta không thể tin được nàng là sinh viên năm thứ tư luôn."
Tôi trả lời hắn: "Vậy ngươi cố lên."
"Mang vận may của ngươi cho ta mượn đi."
Tôi bèn nhắn cho hắn hai chữ: "May mắn."
Đại Lý trả lời: "Nhận được rồi! Bây giờ ta tràn đầy vận may." Vương Đại Lý tâm tình rất tốt, xem ra quả thật có đất diễn, là bạn bè tôi cũng mừng cho hắn.
Hắn đi ăn rất lâu, hơn tám giờ còn chưa về. Tôi thầm nghĩ, liệu có phải là đưa gái về không, kết quả hắn gửi cho tôi một tin nhắn, nói rằng có một tên nam sinh đáng ghét, tranh lấy lòng nữ thần của hắn, làm hắn chẳng chen vào được câu nào, đầy bụng tức giận.
Tôi hỏi: "Có cần ta tới tiếp viện không?"
"Quán rượu Dương Quang, mau mau, hỏa lực quân địch quá mạnh, yêu cầu tiếp viện." Đại Lý đáp.
Tôi thay quần áo, ra ngoài. Trên đường vừa đi vừa nghĩ nên tiếp viện thế nào cho Đại Lý, chẳng lẽ bảo tôi hy sinh nhan sắc câu dẫn tên nam sinh kia? Thôi tùy cơ ứng biến.
Tôi tới một quán rượu nhỏ bên ngoài trường. Nói là quán rượu, thực ra là bán cả sữa hút, trái cây, giá thành cũng rất phù hợp với sinh viên, là nơi lý tưởng cho các cặp đôi hẹn hè. Tôi chưa từng đến đây bao giờ.
Quán trang trí khá tươm tất, nhiều sinh viên đang ăn uống ở đây, loa phát nhạc nhẹ nhàng.
Tôi ngó xung quanh, Đại Lý đang ngồi trong góc, hắn đứng dậy la lên: "Tống Dương, sao lại trùng hợp như vậy?"
Tôi diễn theo: "Cơm nước xong, tới tìm ly đồ uống, sao ngươi cũng ở đây?"
Ngồi cùng bàn có ba người, một nữ sinh có vẻ ngoài vô cùng dễ thương, mặt trứng ngỗng, mắt to, mặc áo len sợi dệt màu vàng.
Ngồi bên cạnh nàng là một nữ sinh trang điểm rất đậm, mặt trắng bệch, mặc một cái váy đỏ diêm dúa, dáng người thực ra khá cân đối, tướng mạo so với nữ sinh kia cũng 80%, nhưng không biết tẩy trang đi sẽ thế nào.
Còn có một nam sinh mặc vest, đeo kính, đang cố tỏ ra chững chạc, mồm phì phèo điếu thuốc. Sinh viên mà hút thuốc tôi rất ghét.
Cô gái trang điểm đậm hỏi Vương Đại Lý với giọng ỏn ẻn: "Đại Lý, anh bạn đẹp trai này học cùng lớp ngươi à?"
Vương Đại Lý vỗ bả vai tôi, nói: "Giới thiệu với mấy người, đây là Tống Dương, bạn chí cốt của ta."
Tôi nhìn hắn cười cười, nữ sinh dễ thương cũng lễ phép cười, nữ sinh trang điểm đậm thì nhìn tôi bằng ánh mắt si mê, tên nam sinh hút thuốc khẽ hừ một tiếng.
Vương Đại Lý giới thiệu một chút, ba người bọn họ lần lượt tên gọi Hạ Manh Manh, Trương Diễm, Diệp Thi Văn.
Tôi ngỏ giọng hỏi Vương Đại Lý, ai là đồng hương của hắn, sợ lát nữa lại đánh nhầm. Đại Lý nói đồng hương của hắn uống say, có người khiêng về rồi, mấy người còn lại cũng bận công việc.
Đại Lý kéo tôi ngồi xuống, rót cho tôi một ly đồ uống. Trương Diễm đặc biệt có hứng thú với tôi, hỏi tôi học chuyên ngành nào, quê quán ở đâu, đã có bạn gái chưa... Tôi thầm nghĩ, cũng quá bạo dạn đi, bèn trả lời qua loa theo lễ phép. Sau khi nghe thấy tôi đã có bạn gái, Trương Diễm lập tức mất hứng, quay qua nói chuyện về phim Hàn với Đại Lý.
Diệp Thi Văn hoàn toàn không để ý tới tôi, tiếp tục nói chuyện với Hạ Manh Manh, đang nói cái gì mà Lưỡng Tấn thi từ ca phú, nói liên miên lan man. Hạ Manh Manh chẳng nói lời nào, chỉ cười nghe Diệp Thi Văn tán phét.
Mấy người trên bàn nói chuyện rất sôi nổi. Tôi phân tích một chút tình thế địch ta, Diệp Thi Văn cứ quấn lấy Hạ Manh Manh, Trương Diễm thì cắn Vương Đại Lý không nhả, khiến hắn vô cùng bị động, hoàn toàn không thể có thời gian nói nửa câu với nữ thần của lòng hắn.
Là huynh đệ, đã tới lúc tôi phải ra tay rồi!