CHƯƠNG 99: KHÁM NGHIỆM TỬ THI
"Người chết? Ngươi không nhìn lầm chứ?" Tôi kinh ngạc.
"Không tin thì tự ngươi đi mà xem." Diệp Thi Văn hét lên.
"Đi, Đại Lý." Tôi nói.
Đi vào trong nhìn, quả thật có hai thi thể, một cái nằm gần cửa, một cái nằm trên cửa sổ, toàn thân đén bóng, da thịt bên ngoài đã hóa thành than. Phản ứng đầu tiên của tôi là bị người khác thiêu hủy, sau đó vứt thi thể. Thiêu hủy là phương pháp xóa DNA và chứng cứ rất hữu hiệu, nhưng một điều lạ là, hai thi thể này lại mặc quần áo, hơn nữa quần áo còn rất nguyên vẹn.
Vương Đại Lý thất kinh kêu lên: "Dương tử, đúng là xác chết!"
"Ở nới hẻo lánh ngoại ô này, bị chọn làm địa điểm vứt xác cũng không có gì lạ, để ta gọi cho Hoàng Tiểu Đào."
Vừa cầm điện thoại lên, Diệp Thi Văn và Trương Diễm nháo nhác ngó vào bên trong, Diệp Thi Văn hạ thấp giọng, nói: "Ngươi điên à, báo cảnh sát làm gì, mau đi thôi."
Tôi chả quan tâm tới hắn. Hắn lại nói: "Cảnh sát bây giờ đều ngang ngược không biết lý lẽ, nói không chừng tới khi không bắt được hung thủ liền bắt chúng ta gánh tội thay."
Trương Diễm cũng hùa theo nói: "Đúng vậy đúng vậy, đừng báo cảnh sát, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, mau đi thôi."
Tôi thầm nghĩ, hai người này nghe tin đồn nhảm ở đâu vậy? Cảnh sát phá án là rất công tâm, người báo án bị giam giữ thì có thật, nhưng đó là bởi vì hắn quả thật có hiềm nghi. Lúc này điện thoại đã kết nối, Hoàng Tiểu Đào lười biếng nói: "Tiểu hỗn đản, đêm hôm khuya khoắt gọi cho tỷ làm gì? Tỷ vất vả lắm mới chợp mắt được."
"Khả năng tối nay cô phải mất ngủ rồi, ở đây tôi phát hiện hai xác chết." Tôi đáp.
Đầu dây bên kia chợt vang lên một tiếng choang, tôi vội hỏi có chuyện gì, Tiểu Đào tức giận nói: "Đưa tay bật đèn không may làm rơi vỡ cái ly rồi, là ly Mark tôi thích nhất."
Tôi cười: "Để tôi mua đền cho cô, mau tới đây, địa chỉ là..."
Tôi liếc mắt ra hiệu cho Đại Lý, hắn dùng điện thoại xác định vị trí, nói cho tôi để tôi báo với Tiểu Đào.
"Được, bây giờ tôi lập tức kêu trụ sở xuất người, anh ở đó bảo vệ hiện trường cho tốt." Hoàng Tiểu Đào vội vã nói.
Cúo điện thoại, Diệp Thi Văn và Trương Diễm đều há hốc mồm, Diệp Thi Văn lắp bắp: "Ngươi quen cảnh sát thật à?"
"Ta còn gạt ngươi sao?" Tôi cười.
Diệp Thi Văn luống cuống: "Kia...ta đi trước đây."
"Xe không nổ máy được, ngươi có thể đi đâu? Ở lại đây đi, lát nữa còn phải lấy khẩu cung."
"Cái gì? Còn phải lấy khẩu cung?" Trương Diễm kinh hãi: "Chúng ta chẳng làm gì cả, ngươi phải làm chứng cho chúng ta."
Tôi cảm thấy buồn cười, người thường vừa nghe thấy lấy khẩu cung, hay tới đồn cảnh sát thì liền sợ hãi. Thực ra cảnh sát cũng chỉ làm công việ của mình. Để xoa dịu hai người, tôi nói: "Được, ta sẽ làm chứng cho các ngươi."
Tôi quay qua Đại Lý: "Xem ra tối nay bận rộn rồi, ngươi bắt taxi về trường, mang vật dụng của ta tới đi."
"Được!" Vương Đại Lý sảng khoái đáp ứng: "Tiện thể ta mang cho ngươi chút đồ ăn, tối nay khả năng lại phải thức đêm."
"Đi nhanh về nhanh, trên đường nhớ cẩn thận"
"Biết rồi."
Nói xong Vương Đại Lý liền rời đi, Diệp Thi Văn hỏi tôi: "Tống Dương, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?"
"Là sinh viên giống như ngươi thôi." Tôi nhàn nhạt nói.
Diệp Thi Văn đầy vẻ nghi ngờ, có lẽ là do hai cái xác đang ở đây khiến hắn căng thẳng, định châm thuốc hút. Tôi bảo hắn đừng có hút thuốc ở đây, vứt tro với tàn thuốc ở hiện trường sẽ rất phiền toái, không cẩn thận còn bị tạm giam điều tra. Nghe tối nói vậy hắn liền từ bỏ ý định.
Trong khi chờ Tiểu Đào tới, tôi cẩn thận nhìn qua hai thi thể một chút. Nhìn đặc điểm bên ngoài không bỏ sót chi tiết nào, nhưng vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc là chết cháy ngoài ý muốn, hay là bị người khác giết rồi đốt xác, tôi sợ để lại vân tay nên không động vào.
Từ quần áo, vóc dáng hai thi thể suy đoán đều là nam giới, một người tuổi khoảng 30, người còn lain cỡ 40 tuổi. Bọn họ chẳng những mặc quần áo, đi tất, mà thậm chí còn đeo đồng hồ, nhẫn vàng, khiến tôi không hiểu dụng ý của kẻ vứt xác.
Tôi lục soát căn phòng một chút, phát hiện bên trong có hai cái túi ngủ, bên cạnh có một balo, đúng lúc tôi đang suy nghĩ, sau lưng bỗng có tiếng đóng cửa, sau đó là giọng Trương Diễm hét chói tai.
Lúc này tối mới phát hiện hai người nãy giờ cứ đi theo tôi, Trương Diễm lắp bắp: "Cửa...cửa bị ai đóng vậy?"
"Chắc là gió thổi."
Tôi bước tới đẩy cửa ra. Nhưng đối diện cánh cửa này là tường, không thể có gió thổi tới. Hơn nữa không khí trong hành lang rất âm u, âm thanh lạch cạch lạch cạch truyền tới từ nơi nào đó, nghe cứ như có người đang nhai đậu, tôi thầm nghĩ căn nhà này quả là có mấy phần quỷ dị.
Quay đầu nhìn lại, Diệp thi Văn và Trương Diễm sợ hãi tới mức cắn mười đầu ngón tay, hai mắt trừng thật to, dáng vẻ rất đỗi buồn cười: "Không sao đâu, có ta ở đây rồi."
"Ngươi có nghe thấy tiếng động gì không?" Trương Diễm sợ hãi hỏi.
"Đừng nghĩ lung tung nữa, nếu không có việc gì làm thì lấy điện thoại ra mà lướt weibo, ở những nơi như thế này, càng suy nghĩ lung tung thì càng sợ hãi."
"Ngươi...sao ngươi chẳng sợ chút nào vậy?"
"Cái này có gì đáng sợ đâu, bình thường ngươi không xem phim kinh dị à?"
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, một nhóm người đi lên, nhìn thấy Trương Diễm và Diệp Thi Văn, Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Đây là bạn học của anh à?"
"Cứ coi là như vậy đi, đưa tôi găng tay cao su nào."
Tiểu Chu đưa găng tay cho tôi, đeo lên sau đó chuẩn bị khám nghiệm. Diệp Thi Văn và Trương Diễm nhìn tôi tới rớt con ngươi ra ngoài, lúc trước có đánh cược với Diệp Thi Văn nếu tôi quen một cảnh sát hình sự hắn sẽ phải gọi tôi là cha. Vốn tôi định bắt hắn thực hiện ngay lúc này, bắt hắn gọi một tiếng cha để dập tắt oai phong. Nhưng tôi quá tò mò về hai thi thể, cho nên cũng lười nhắc lại.
Tôi vừa lật thi thể vừa nói sơ qua cho Tiểu Đào hoàn cảnh tìm thấy hai cái xác, Diệp Thi Văn và Trương Diễm cũng đang phải lấy khẩu cung, tôi bảo Tiểu Đào: "Phải rồi, tiểu tử kia bị hỏng xe, trên xe cô có nước thì cho hắn một chai, quá muộn sợ không về trường được."
"Ha ha, tiểu tử nhà anh, sau lưng tôi dám tổ chức liên nghị hội với cô gái khác." Tiểu Đào đưa tay véo tai tôi: "Thành thật khai báo, có phải anh đang tìm cô gái tóc dài đáng yêu trong mộng không?"
Hoàng Tiểu Đào chỉ làm ra vẻ, tôi cũng phối hợp cầu xin: "Cô tập trung vào việc chính có được không? Tôi đã nói tối nay thuần túy là giúp Vương Đại Lý, cái gì mà liên nghị hội, ba chữ đó viết thế nào tôi còn chẳng biết."
"Hừ, tỷ cũng biết, dù ngươi có ý đồ xấu xa này, cũng không có gan làm." Tiểu Đào huơ huơ nắm đấm nói.
Tôi bắt đầu khám nghiệm, xương khớp trên thỉ thể đêu nguyên vẹn, nhìn biểu hiện nét mặt, xem ra trước khi chết họ chịu đau đớn rất nhiều!