Trong rừng cây tăm tối, thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng gầm rú như của dã thú, Tần Vũ chạy lướt đi như cơn gió trong rừng, cành cây khô trên mặt đất bị đạp gãy phát ra tiếng “Răng rắc”, nhưng anh không có chút tâm trạng nào để chú ý đến nó.
"Hộc! Hộc!"
“Nó. . . nó đuổi kịp sao?” Tần Vũ thở hồng hộc, anh không dám quay đầu lại, mồ hôi lạnh đã thấm ướt y phục của anh, nhưng anh cũng không dám chậm lại, bởi vì anh biết nếu như lúc này dừng lại, tồn tại đáng sợ sau lưng sẽ xé xác anh thành mảnh vụn, đó là một thây ma tiến hóa đáng sợ! Là sinh vật mà năm người tiến hóa cấp B kết hợp cũng còn kém xa mới có thể chống lại được!
Gặp phải con thây ma tiến hóa này, Tần Vũ phản ứng nhanh nhất, là người đầu tiên lựa chọn chạy trốn, còn những đồng đội phản ứng chậm hơn, có lẽ lúc này đã bị xé thành mảnh vụn.
Lúc này đột nhiên gió như ngừng thổi, sau đó cả thế giới như đều im lặng, Tần Vũ ngơ ngác nhìn xuống, trước ngực của anh nhô ra một móng vuốt thú đầy vảy, trong móng vuốt thú đó còn nắm một trái tim màu đỏ.
Ý thức của Tần Vũ dần trở nên mơ hồ, rốt cuộc mình đã chết hay chưa? Anh sinh ra ở thời đại tận thế đen tối tàn khốc, trải qua hơn hai mươi năm gian khổ sinh tồn, giống như đại đa số mọi người, anh vẫn không thoát khỏi vận mệnh tử vong.
Đột nhiên, Tần Vũ giật mình mở mắt ra, anh theo bản năng đứng dậy, vươn tay cầm lấy vũ khí, đây là thói quen mà anh đã hình thành bao năm qua, chỉ có cầm vũ khí trong tay, anh mới có cảm giác an toàn nhất định. Nhưng anh chỉ bắt được một vật gì đó thô cứng, anh có chút nghi hoặc nhìn nó, đó là một vật màu đen có ánh sáng đỏ từ phía dưới phát ra, anh có chút kinh ngạc: "Đây là con chuột sao?"
Ở thời đại hắc ám, người bình thường đâu có hy vọng được dùng điện, huống chi là máy vi tính cùng con chuột máy tính, đây là những sản phẩm cao cấp rồi, những thứ này anh cũng chỉ nhìn thấy ở căn cứ quan trọng tại một ít địa phương.
Tần Vũ ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt, đây là một văn phòng rất lớn, một nhóm nam nữ mặc âu phục thắt cà vạt đang cúi đầu ngồi ở bàn làm việc, bận rộn với máy tính.
Tần Vũ đột ngột đứng dậy ngay tại chỗ, thu hút sự chú ý nhưng người xung quanh, nhưng mọi người chỉ liếc nhìn anh, lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tất cả những điều này đều quá xa lạ với Tần Vũ, cảnh tượng yên bình này rõ ràng chỉ được ghi chép lại trong một số cuốn sách.
“Mình xuyên không sao?” Tần Vũ trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn ký ức xa lạ, khiến anh vô cùng kinh ngạc.
Dựa theo ký ức trong đầu anh, anh đã chiếm hữu thân xác của một thanh niên cũng tên Tần Vũ, thế giới này không có biến cố, không có dị thú cùng dị tộc, phi thường yên bình.
"Tần Vũ, cậu còn dám lười biếng?" Tất cả những điều này không thể nghi ngờ làm cho Tần Vũ có chút choáng ngợp, mãi cho đến khi sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm the thé, anh mới hoàn hồn lại.
Tần Vũ quay đầu lại nhìn, đây là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi thấp, mập và hói, theo trí nhớ trong đầu, anh biết người đàn ông này chính là sếp trực tiếp của mình, trưởng phòng họ Lưu.
Tần Vũ nhíu mày, có chút không hài lòng với thái độ của trưởng phòng đối với mình, trưởng phòng Lưu nhìn thấy Tần Vũ đứng đó bất động, có chút bực mình nói: "Cậu còn đứng đó làm gì? Không mau làm việc đi, cẩn thận vào, không tôi sẽ trừ lương."
Nghe những lời này, Tần Vũ trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận khó giải thích được, cảm giác này đến từ Tần Vũ cũ mà anh xuyên vào, Tần Vũ này và em gái sống nương tựa vào nhau, mười chín tuổi đã bắt đầu ra ngoài xã hội kiếm sống rồi. Để kiếm tiền lo chi phí sinh hoạt và học phí của em gái, anh phải làm việc cật lực từ sáng sớm đến tối mịt, vị trưởng phòng họ Lưu này thường xuyên yêu cầu anh làm một số công việc ngoài yêu cầu khi tuyển dụng, nhưng anh không được trả thêm lương.
Tần Vũ không thèm để ý tới y, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, lập tức sửng sốt, thời gian hiển thị trên đó là ngày 01 tháng 4 năm 2017.
"Ngày 01 tháng 4 năm 2017? Căn cứ lịch sử ghi chép, đây chẳng phải là ngày tận thế bắt đầu sao?" Tần Vũ cảm thấy trong lòng như thắt lại, Tần Vũ sinh ra khi tận thế trải qua 100 năm mất khi tận thế rải qua 120 năm, còn bây giờ cảnh tượng trước mắt quả nhiên là lúc tận thế vẫn chưa bắt đầu.
Để xác nhận suy đoán của mình, Tần Vũ trực tiếp đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, lúc này rõ ràng là buổi sáng, nhưng trên bầu trời lại có một tia đỏ ửng.
"Không sai, nghe nói là ngày đầu tiên của tận thế, bầu trời chuyển sang màu đỏ, một trận mưa máu bùng phát nguy cơ virus, thế giới có mấy chục tỷ người ( thế giới này là một thế giới song song, không phải trái đất của chúng ta) Hầu hết mọi người đều bị nhiễm bệnh và biến thành thây ma, còn động vật thì biến thành quái thú biến dị đáng sợ." Tần Vũ thầm nghĩ là thật, anh đã xác định mình quả thật đã xuyên qua 120 năm trước đây, vào đúng ngày đầu tiên của ngày tận thế.
"Tần Vũ, mau hoàn thành công việc cho tôi! Nhanh làm ngay đi!" Nhìn thấy hành động của Tần Vũ, rõ ràng không coi trọng trưởng phòng Lưu, sắc mặt của trưởng phòng Lưu lập tức trầm xuống, cảm giác tôn nghiêm bị khiêu chiến.
"Cậu vào công ty chúng ta đã một năm, nhưng vô dụng, lãng phí điện nước của công ty, nếu không phải còn chút chăm chỉ, tôi đã đuổi việc từ lâu rồi!" trưởng phòng Lưu chửi rủa.
"Căn cứ theo ghi chép trong lịch sử, hôm nay tận thế sẽ bắt đầu, thời gian của mình không còn nhiều nữa." Tần Vũ cảm thấy thời gian cấp bách, không ai có thể biết được ngày hôm nay, chính xác khi nào thì tận thế sẽ bắt đầu, anh nhất định phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Kiếp trước anh không cam lòng, anh không cho rằng mình thua kém người khác, chẳng qua là sinh ra không đúng thời điểm, Tần Vũ sinh ra sau tận thế một trăm năm, mà lúc đó thây ma đều đã tiến hóa chỉ số thông minh, mỗi một con thây ma đều cực kỳ lợi hại, người bình thường không thể nào săn giết.
Tần Vũ may mắn, ngẫu nhiên nhặt được một khối năng lượng tiến hóa, thông qua đó mà trở thành một người tiến hóa, sau khi trở thành một người tiến hóa, anh nỗ lực phấn đấu mới có thể trở thành một người tiến hóa cấp B. Trên thế giới lúc bấy giờ, đạt cấp B được xem là năng lực không quá tệ, có thể thường xuyên cùng người tiến hóa khác lập tổ đội đi săn giết ở nơi hoang dã, nhưng đáng tiếc lại gặp phải một thây ma tiến hóa mạnh mẽ, cuối cùng anh bị giết.
Nhưng bây giờ thì khác, những thây ma kia còn không có tiến hóa mạnh mẽ như trăm năm sau tận thế, anh có thể nhân cơ hội tích lũy thực lực, trở thành kẻ mạnh chân chính!
"Đây là cơ hội trời ban cho mình sao? Nhất định phải nắm lấy!" Nghĩ đến đây, Tần Vũ đã hướng cửa đi tới, nhất định phải nhanh chóng chuẩn bị.
"Tần Vũ, cậu điếc à?" giọng trưởng phòng Lưu quát lên đã có chút hụt hơi, trong công ty y cùng chủ tịch có chút quan hệ, chưa từng có ai dám thái độ với y như vậy, y duỗi tay ra, tay của y nắm lấy vai Tần Vũ.
“Muốn chết!” Tần Vũ ánh mắt sắc bén, nắm lấy cổ tay của trưởng phòng Lưu vặn mạnh, đồng thời đá vào cái bụng mập mạp của y.
“Mày…” Cơn đau dữ dội khiến trưởng phòng Lưu co rút thành một khối như con tôm, trên mặt đổ mồ hôi lạnh, nói không ra lời.
“Thân thể này thật sự quá yếu.” Tần Vũ cũng không để ý đến Trưởng phòng Lưu mềm nhũn trên mặt đất, xoay người đi ra khỏi văn phòng dưới ánh mắt nhìn như gặp quỷ của tất cả đồng nghiệp trong văn phòng.