Chương 35: Thi Long
"Trương Phong hình như. . . Trương Phong bỏ đi rồi, có cần gọi gã quay về không?" Có người không thể tin hỏi, nơi này trước tận thế đều là người lương thiện, hiện tại bên ngoài khắp nơi đều là thây ma, Trương Phong có thể bị ăn thịt nếu gã ra ngoài một mình.
Lưu Khôn không vui nói: "Mặc xác gã, gã muốn rời đi cứ để gã đi. Cha của gã cũng không phải là dạng người hiền lành gì, gã cũng vậy thôi. Chúng ta thời gian qua nuôi không gã đã là rất tốt rồi. Gã thực sự coi chúng ta như người hầu kẻ ở sao?"
Cuối cùng cũng không ai thuyết phục được Lưu Khôn, Tần Vũ im lặng ăn cơm, thực ra anh cũng không thèm để ý đến chút đồ ăn như vậy, ngày hôm qua anh cùng Tần Tiểu Vũ đi vào siêu thị đã lấy đầy một ba lô đồ ăn, lấy tính cách của anh mà nói, đương nhiên sẽ không chia lại cho bọn họ, chỉ cần dùng năng lực Sao Chép, lượng đồ ăn có thể tăng gấp đôi, đủ cho anh cùng Tần Tiểu Vũ ăn trong một thời gian dài, Tần Vũ là một người đã trải qua tận thế tàn khốc hơn hai mươi năm, nên rất để ý đến việc thu thập, dữ trữ thực phẩm.
Đối với chuyện của Trương Phong, Tần Vũ căn bản không coi trọng, dựa theo tính cách của anh, anh cảm thấy nếu là mình, chắc chắn phải trực tiếp giết chết kẻ có thái độ như vậy, để sau này không phải chịu thêm bất kì phiền phức nào nữa. Chẳng quả trước mặt Bạch Thiên Hào và những người khác, Tần Vũ không muốn bị mọi người coi mình như là một sát nhân.
Sau khi mọi người ăn xong, Trương Phong vẫn chưa quay lại, Tần Vũ muốn cùng Tần Tiểu Vũ đi ra ngoài, điều này khiến mọi người rất kinh ngạc, Lưu Khôn thuyết phục: “Tần Vũ, chúng ta còn rất nhiều đồ ăn, chúng ta có thể sinh hoạt một thời gian nữa, hai người không nên ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm."
Tần Vũ lắc đầu nói: "Yên tâm đi, tôi có thực lực tự bảo vệ mình."
Bạch Tiểu Na tâm tình có chút phức tạp, mặc kệ Tần Vũ từng có năng lực cứu cô như thế nào, cô vẫn muốn khuyên can, nhưng chuyện tối hôm qua làm cô xấu hổ không nói nên lời, nhìn thấy Tần Tiểu Vũ ở bên, cô liền nảy ra một ý, nói: "Tần Vũ, anh ra ngoài tự mình tìm chết là được, nhưng không thể đem theo Tiểu Vũ cùng đi mạo hiểm tính mạng."
Tần Tiểu Vũ mỉm cười và nói: "Tiểu Na, đừng lo lắng, anh trai mình và mình hoàn toàn có thể tự bảo vệ."
Bạch Thiên Hào biết rõ Tần Vũ không phải người bình thường, cho nên cũng không có ngăn cản.
Thật ra Tần Tiểu Vũ cũng không biết tại sao Tần Vũ lại ra ngoài sớm như vậy, nhưng cô cũng không hỏi thêm câu nào, nhóm người cũng không ngăn cản được, đành phải bỏ cuộc.
Sau khi Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ rời khỏi khách sạn, Tần Vũ đã nói với Tần Tiểu Vũ về chuyện của Bạch Thiên Hào và chuyện giao dịch cổ võ công phu, chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm.
Tần Tiểu Vũ sau khi nghe xong vẻ mặt trầm ngâm, Tần Vũ cười nói: "Không nghĩ tới, Bạch Thiên Hào kia cũng là một cao thủ."
“Ngực của em hay của Tiểu Na, của ai anh sờ thích hơn?” Tần Tiểu Vũ lắc lắc đầu, câu hỏi của cô khiến Tần Vũ há hốc mồm, Tần Vũ vẫn tưởng cô đang trầm ngâm suy nghĩ chuyện giao dịch.
Nhìn bộ dáng đáng yêu tinh nghịch, hơi chút ủ rũ với cái miệng bĩu ra của Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ cười bất đắc dĩ: “Em còn to gan hỏi anh, anh sờ ngực em hồi nào, hơn nữa anh cũng đâu có ngờ em và Bạch Tiểu Na có quan hệ thân mật như vậy, em lại có thể cùng cô ấy ngủ chung giường, chỉ trong một thời gian ngắn sau khi hai người gặp lại nhau."
"Hừ, lần này em bỏ qua cho anh, lần sau còn dám sờ ngực người con gái khác, em sẽ không tha cho anh đâu." Tần Tiểu Vũ hung hăng nói, Tần Vũ không khỏi vì bộ dáng ghen tị của cô mà cười ra tiếng.
Sự tình này qua đi rất nhanh, quan hệ giữa Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng không bị chuyện này ảnh hưởng, nhưng Tần Tiểu Vũ quả thực có chút không vui, Tần Vũ đụng chạm một người con gái khác, hơn nữa cô ấy lại là bạn học của Tần Tiểu Vũ, điều này khiến Tần Tiểu Vũ cảm thấy tình cảm Tần Vũ dành cho cô sẽ bị người khác chia bớt đi, cô không muốn như vậy.
Khi ra ngoài, hai người bọn họ sẽ không giống như lúc đi theo Lưu Khôn trước đó luôn né tránh thây ma, mục đích lần này của bọn họ khi ra ngoài là săn giết thây ma, lấy được khối năng lượng tiến hóa.
Không bao lâu sau, trên đường, ở phía trước có mấy bóng người dường như ý thức được sự tồn tại của hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, thân thể run rẩy đột nhiên lao về phía bọn họ, trong đôi mắt đỏ chỉ có dục vọng máu thịt.
Tổng cộng có năm con thây ma, nếu là người bình thường khác nhất định phải bỏ chạy, nhưng Tần Vũ thì không, trực tiếp nghênh đón bọn chúng, đầu của chúng lần lượt bị nổ tung, sau đó thân thể bị đánh bay ra ngoài, cho dù không được Tần Tiểu Vũ chúc phúc cường hóa, thể chất của Tần Vũ cũng đã gấp 09 lần thể chất của người bình thường, trong thời đại hòa bình, anh ấy hẳn sẽ là một siêu nhân thực sự.
Đám thây ma bị Tần Vũ ung dung tiêu diệt.
Tần Vũ dễ dàng xử lý năm con thây ma này mà không tốn nhiều công sức, bây giờ những con thây ma bình thường này căn bản đã không thể gây thương tổn cho Tần Vũ.
Năm con thây ma bị Tần Tiểu Vũ mổ xẻ, nhưng không có con thây ma nào có khối năng lượng tiến hóa bên trong, nhưng chuyện này đã lặp đi lặp lại nhiều lần trước đó, bọn họ cũng không thất vọng, hôm nay bọn họ còn cả ngày dài tin tưởng sẽ sớm lấy được năng lượng tiến hóa.
Đi được hơn một giờ, Tần Vũ nhíu mày, trong không khí anh ngửi được một cỗ mùi ôi thiu nồng nặc, mùi hôi thối này từ phía trước xuôi gió thổi tới.
Mùi ôi thiu này không phải mùi của thây ma, nếu là thây ma thì Tần Vũ đã không cần lo lắng, giai đoạn này thây ma có thể uy hiếp anh không nhiều.
Tần Vũ cảm thấy có điểm kỳ quái, liền nói với Tần Tiểu Vũ : "Chúng ta vào tòa nhà phía trước xem một chút, hình như có điểm kỳ lạ."
“Vâng.” Tần Tiểu Vũ gật đầu, hai người tiến vào một tòa nhà cao năm sáu tầng ở phía trước, sau khi lên đến tầng cao nhất, Tần Vũ nhìn về phía xa xa.
“Đó là quái vật gì vậy!” Tần Tiểu Vũ kinh hãi lên tiếng, ngón tay của cô chỉ một phương hướng.
Tần Vũ ngẩng đầu nhìn lên, cũng sửng sốt, trong khoảng đất trống cách đó mấy trăm mét, một con cự thú dài hơn hai mươi mét đang nằm trên mặt đất, nhìn từ xa giống như một ngọn đồi nhỏ, trên người nó bốc lên mùi thối rữa lan đến nơi đây.
Sau khi tiến hóa, thị lực của Tần Vũ đã tăng lên rất nhiều, dù cách xa mấy trăm mét anh vẫn có thể nhìn rõ ràng hình dáng của cự thú, đó là một sinh vật rất giống rồng, trên đầu có hai sừng uốn cong, toàn thân được bao phủ bởi vảy đen, chiếc đuôi đầy gai của nó đang nhàn nhã vỗ xuống đất, như thể một ông lão đang nghỉ ngơi trong tay quạt nhẹ chiếc quạt, phe phẩy.
Mặc dù nó đang nằm sấp, nhưng Tần Vũ vẫn nhìn thấy toàn bộ thân ảnh của nó, như một con thằn lằn komodo nhưng kích thước lớn hơn với cặp sừng cong dài trên đầu, gọi nó là một con rồng khổng lồ cũng không sai.
"Là Thi Long, cẩn thận một chút, đừng để nó chú ý, nếu không muốn bị nó ăn thịt." Tần Vũ thấp giọng nói.
Với khoảng cách mấy trăm mét, uy áp của Thi Long tuy mỏng manh nhưng vẫn khiến Tần Vũ không thở nổi, có thể tưởng tượng được sự cường đại của nó, ít nhất nó cũng là thi thú cấp hai, mạnh hơn con Phi Hỏa Trùng trước đó rất nhiều.
"Nơi này sao lại có một con Thi Long, từ tận thế đến giờ mới có nửa tháng mà thi thú đã tiến hóa đến loại trình độ này, tương lai nó nhất định sẽ là chúa tể trong những quái vật!"
Tần Vũ trong lòng hồi hộp, cũng may anh cẩn thận tra xét, không ngu xuẩn đi thẳng tới, nếu không khác gì dâng đồ ăn tận miệng cho Thi Long.
Quái vật được gọi là thi thú, là quái vật bị thây ma cắn sau đó lây nhiễm vi-rút, chúng nó là sự kết hợp giữa thây ma cùng biến dị thú, cho nên gọi là thi thú.
Hiện tại Thi Long dường như cũng không muốn công kích, dù sao thi thú có thây ma đặc tính, không cần săn mồi vẫn có thể sống tốt, từ điểm này mà nói, thi thú so với biến dị thú thì có ưu thế hơn.
Phía trước có một con Thi Long chặn đường, đành phải đi đường vòng, dù sao hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ mục đích ra ngoài là săn giết thây ma, đi đường nào cũng được, cũng sẽ có sẵn thây ma cho họ săn giết mà không cần mất công tìm kiếm nhiều.