Tần Vũ không ngờ rằng Lâm Phong có được phần thưởng là chiếc nhẫn không gian này, nhưng Tần Vũ nghĩ đến năng lực của Lâm Phong thì yên tâm, chiếc nhẫn không gian này chỉ là vật cất giữ đối với người khác, nhưng đối với Lâm Phong mà nói thì lại không đơn giản như vậy.
Tần Vũ hai tay nắm chặt chiếc nhẫn không gian, sau đó hơi hơi nhắm mắt lại, đám người Tôn Vũ nhìn động tác của anh có chút nghi hoặc.
"Được...rồi." Theo năng lượng gien trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao, ước chừng nửa phút sau Tần Vũ mở mắt ra, xòe hai bàn tay ra, cười nói: "Đã xong rồi, nhẫn của anh đây."
Mọi người kinh ngạc phát hiện, lúc này trong hai bàn tay của Tần Vũ có hai chiếc nhẫn giống hệt nhau, Lâm Phong lấy từ trong bàn tày của Tần Vũ ra một chiếc nhẫn, không khỏi nói: "Đây là năng lực gì vậy? Như vậy cũng được sao? Làm sao một chiếc nhẫn lại có thể thành hai chiếc nhẫn giống hệt nhau? Anh làm ảo thuật phải không?"
Tần Vũ cười cười, cũng không giấu giếm nói: "Năng lực này của tôi gọi là Sao Chép, đến bây giờ chắc hẳn anh đã hiểu rõ tác dụng của nó."
"Tuyệt vời, trên cả tuyệt vời!" Lâm Phong thốt lên, năng lực Sao Chép một bảo vật thứ hai giống hệt bảo vật ban đầu từ hư không, không cần phải nghĩ cũng biết là năng lực mạnh mẽ, đạt được gấp đôi phần thưởng từ di tích đâu phải chuyện đùa. Chưa nói đến tất cả các vật phẩm khác như lương thực, thực phẩm, vũ khí trang bị, khối năng lượng tiến hóa… ngay cả đến bảo vật. Thật không tưởng tượng nổi!
Mà Tần Vũ lại nhìn sang đám người Tôn Vũ: "Lấy bảo bối của các người ra đi, đưa cho tôi mượn."
Đám người Tôn Vũ hai mắt nhìn nhau, Lâm Phong cau mày ra lệnh: "Anh Tần muốn mượn, các người còn không nhanh lên?". Lâm Phong ra mệnh lệnh này thực ra cũng vì mọi người thôi. Nếu không phải nể mặt, Tần Vũ hoàn toàn có thể cướp trắng toàn bộ phần thưởng cũng không ai có thể ngăn cản, huống chi đây chỉ là Tần Vũ mượn tạm trong thời gian ngắn, cũng không khiến quân đội có thiệt hại gì.
Tôn Vũ thở dài, anh biết là Tần Vũ khách sáo, nhưng thật ra trong giọng điệu của Tần Vũ lại tràn ngập mùi vị không cho phép phản đối, nếu không làm theo ý của đối phương, rất có thể sẽ lại phải đánh nhau, sẽ lại thua thôi, mà bây giờ trong lòng của anh vẫn còn cảm giác đau âm ỉ. Tôn Vũ chủ động giao bảo vật vừa thu được từ phần thưởng của di tích cho Tần Vũ.
Tần Vũ nhìn thấy bảo vật của Tôn Vũ không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì nó là một khối cầu hình tròn, giống như là một quả bom, anh cầm lấy xem, liền phát hiện đúng là một quả bom nhưng không phải quả bom bình thường là quả bom cấp độ bảo vật!
Bom Hủy Diệt: Bảo vật cấp FFF, nhấn nút và quả bom sẽ phát nổ sau ba giây, và vụ nổ sẽ hủy diệt tất cả các vật thể trong bán kính mười mét.
Bom Hủy Diệt mặc dù chỉ là bảo vật cấp FFF, nhưng bởi vì nó là bảo vật dùng một lần nên cực kỳ lợi hại, cho dù là thây ma cấp ba hoặc dị thú cấp ba nếu ở trong phạm vi vụ nổ đó cũng sẽ trực tiếp bị giết chết, và Tần Vũ cũng không ngoại lệ!
Bom Hủy Diệt có thể được sử dụng như một con át chủ bài, nó sẽ phát huy tác dụng rất lớn trong chiến đấu với chiến thuật phù hợp, Tần Vũ không do dự mà kích hoạt năng lực Sao Chép, nhân đôi Bom Hủy Diệt thành hai, sau đó trả lại một trong số đó cho Tôn Vũ.
Trong đám người, chỉ có Tôn Vũ và Lâm Phong đạt điểm cao, cho nên bảo vật của bọn họ thu được từ phần thưởng của di tích cũng không tệ, về phần những người thuộc hạ khác mà bọn họ mang theo, đều có thực lực bình thường, điểm số mà bọn họ đạt được đều chỉ khoảng cấp C, nên bảo vật của họ thu được từ phần thưởng của di tích Chiến Thần Chiến Trường 108 cũng rất bình thường, mặc dù Tần Vũ có chút không được vui vẻ lắm nhưng anh vẫn sao chép từng bảo vật một, có còn hơn không, muỗi nhỏ cũng là thịt.
Nhìn cái ba lô căng phồng của Tần Vũ, Tôn Vũ cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ngay từ đầu anh ta đã biết xếp hạng của Tần Vũ cao ngoài sức tưởng tượng, mấy bảo vật thu được thoạt nhìn đều là vật phi thường, chưa xét về chất lượng, chỉ tính về số lượng thôi, tính cả phần bảo vật của cả nhóm bọn họ sau khi bị Tần Vũ sao chép, thì số lượng bảo vật một mình Tần Vũ thu được, bằng cả nhóm hơn mười người cộng lại!
"Khảo nghiệm kết thúc, mời mau chóng rời đi." Lúc này, con búp bê bằng kim loại có hình người không khách khí phát ra mệnh lệnh tiễn khách.
Mỗi người chỉ có thể tham gia khảo nghiệm một lần, hơn nữa khảo nghiệm đã hoàn thành, ở lại đây cũng không có ích lợi gì, Tần Vũ và đám người trực tiếp rời đi, từ trong cửa lối vào di tích đi ra, Tần Vũ còn chưa kịp bước hẳn ra ngoài, dáng người nhỏ nhắn Tần Tiểu Vũ đã lao tới và ôm chặt lấy anh.
Tần Vũ không biết nên nói gì vỗ vỗ lưng của Tần Tiểu Vũ đầu: "Anh không sao mà."
“Vâng.” Tần Tiểu Vũ ậm ừ rồi buông tay ra, thật ra Tần Vũ mới tiến vào di tích có hơn nửa giờ đồng hồ, mặc dù Tần Vũ đã nhiều lần nói với cô, trong di tích sẽ không hề có nguy hiểm, nhưng không còn Tần Vũ ở bên cạnh khiến trái tim của Tần Tiểu Vũ vẫn luôn run rẩy không thôi, cô vẫn vô cùng lo lắng.
“Hài… …Thình thịch!”
Tần Vũ trong lòng thở dài, anh và Tần Tiểu Vũ từ tận thế bắt đầu đến nay cũng không có tách ra bao giờ, lần này là lần đầu tiên, Tần Tiểu Vũ mới chỉ tách ra khỏi anh có hơn nửa giờ đồng hồ, khó có thể tưởng tượng bọn họ nếu xa nhau một đoạn thời gian dài sẽ phát sinh chuyện gì đây, Tần Tiểu Vũ đã không thể rời xa anh ấy, còn anh ấy liệu có thể xa Tần Tiểu Vũ hay không? Có chút tình cảm khác lạ không đơn thuần là tình cảm anh em dâng lên trong lòng của Tần Vũ, khiến tim anh xao xuyến đập lên liên hồi?
----
Một lát sau khi mọi người đã ra hết khỏi di tích thượng cổ của nền văn minh Chiến Thần.
Tần Tiểu Vũ tò mò hỏi: "Bên trong xảy ra chuyện gì vậy anh?"
Lúc đầu Tần Tiểu Vũ và Tần Vũ cùng nhau tiến vào di tích, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tần Vũ cũng vì cân nhắc an toàn mà không đưa cô vào theo, Tần Vũ cũng không có giấu giếm, anh kể lại tất cả khảo nghiệm trong di tích, chuyện xác lập kỷ lục và lấy được một số lượng lớn bảo vật, Tần Tiểu Vũ cầm chiếc nhẫn không gian và kiểm tra nó một cách cẩn thận, vừa cười vừa ngắm nhìn nó, khiến Lâm Phong và những người khác trong đội của bọn họ cảm giác không nói nên lời.
Nhiều người như vậy tham gia khảo nghiệm di tích thượng cổ, lại không thu được nhiều bảo vật như một mình Tần Vũ, kết quả thật khiến người ta khó chịu.
Lâm Phong cười nói: "Anh Tần, tương lai anh có dự định gì chưa? Sao không cùng chúng tôi trở về, Thịnh Cảnh Thành hiện tại đang bị Trùng tộc bao vây, anh Tần gia nhập quân đội nhất định sẽ tăng cường thực lực phòng vệ của Thịnh Cảnh Thành lên rất nhiều."
Lúc này tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả Tôn Vũ cũng vô cùng mong chờ Tần Vũ gia nhập, mặc kệ cùng Tần Vũ có bao nhiêu thù hận, trong quân đội vân luôn là kính trọng kẻ mạnh, chưa nói đến anh ta cũng nhận ra thực lực mạnh mẽ của Tần Vũ khi gia nhập quân đội cũng sẽ là một chuyện tốt cho toàn bộ quân đội cũng như dân chúng đang sinh sống trong Thịnh Cảnh Thành.
Tần Vũ suy nghĩ một chút, thật ra lúc này anh cũng đã có ý tạm thời nương theo quân đội từ trước, muốn gia nhập quân đội phòng thủ Thịnh Cảnh Thành, tìm cơ hội đột kích vòng vây của Trùng Tộc sắp tới, nhưng anh có mấy phần băn khoăn, thứ nhất là bảo vật anh vừa mới lấy được, có lẽ sẽ bị người lấy cớ nghiên cứu lấy đi, anh còn có thể lấy lại hay không? Thật khó để nói rõ ràng khi đã gia nhập vào một tập thể.
Thứ hai là gia nhập quân đội Thịnh Kinh Thành nhất định phải đối đầu với Trùng tộc, tuy Tần Vũ muốn tìm cơ hội đột kích vòng vây nhưng không có nghĩa là Tần Vũ nguyện ý đi chiến đấu với những quái vật của Trùng tộc, làm pháo hôi hi sinh cho người khác, Tần Vũ biết có một số Trùng tộc có thực lực rất cường đại, cho dù Tần Vũ gặp phải bọn chúng cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Thứ ba, anh biết quân đội Thịnh Cảnh Thành cùng Trùng tộc chiến đấu kết quả cũng không quá lạc quan, Trùng tộc tiếng tăm lừng lẫy Tần Vũ đã sớm nghe nói, còn Thịnh Cảnh Thành thì ngược lại chắc chắn là không tồn tại trong trăm năm sau tận thế, Ở lại gắn bó chiến đấu cùng quân đội Thịnh Cảnh Thành chỉ có con đường chết!
Suy nghĩ đã xong, Tần Vũ nói: "Chờ mấy ngày nữa đi, mấy ngày nữa tôi sẽ tới."
Tần Vũ cũng không vội từ chối, bởi vì anh còn muốn tìm Lưu Thiết Chùy kia để chế tạo vũ khí.
Tôn Vũ nghe vậy thực sự tức giận, dù anh ta e sợ trước thực lực mạnh mẽ của Tần Vũ, nhưng việc bảo vệ người dân Thịnh Cảnh Thành đối với anh ta vừa là vinh dự vừa là trách nhiệm, mặt anh ta đỏ như gấc, anh ta chỉ thẳng mặt Tần Vũ và nói: "Hiện tại Thịnh Cảnh Thành đã trong tình thế nguy nan, có thực lực mạnh mẽ sao không cống hiến cho nhân dân, cho quốc gia? Lại ích kỷ bo bo giữ mình! Chẳng lẽ anh muốn làm con rùa rụt đầu, hay là lá gan của anh quá bé, anh sợ chết nên muốn trốn chui trốn lủi như loài chuột nhắt?"
"Anh nói cái gì?" Tần Tiểu Vũ nghe được lời này nhất thời cũng tức giận, hùng hùng hổ hổ muốn lao lên tính sổ với Tôn Vũ.
Tần Vũ lại rất bình tĩnh, anh đưa tay ngăn cản Tần Tiểu Vũ, sau đó hờ hững nhìn Tôn Vũ: “Đừng nói chính nghĩa gì đó với tôi, thứ nhất Thịnh Cảnh Thành của anh không đại biểu được gì cho quốc gia cả, thứ hai ngay cả khi nguy cơ Trùng Tộc của Thịnh Cảnh Thành được giải quyết thì số phận của những người dân trong tận thế vẫn sẽ liên tục phải đối diện với nguy hiểm sinh tử, trừ khi thực lực của bản thân họ mạnh mẽ hơn nếu không kết cục của họ sẽ vẫn là phải chết. Hơn nữa, tôi khuyên các anh nên trở về xin chỉ thị đồng ý chuẩn bị rút lui là vừa, lúc đầu quân đội Thịnh Cảnh Thành không hạ quyết tâm liều lĩnh giết chết Mẫu Trùng, hiện tại thì không còn cơ hội, nó tiến hóa nhất định đã vượt xa trí tưởng tượng của các anh rồi. Thịnh Cảnh Thành chỉ có thể tồn tại nhiều nhất trong một tháng là tối đa.”
Tôn Vũ nghiến răng nghiến lợi đến rỉ máu nói tiếp: "Nếu anh biết mấu chốt của Trùng Tộc nằm ở Mẫu Trùng ấp trứng mà ra, thì đáng lý ra anh càng nên tham gia cùng với chúng tôi. Thực lực của anh rất mạnh, chúng ta có thể thành lập một đội tinh nhuệ, tôi nguyện làm thuộc hạ của anh, chúng ta cùng tiến sâu vào địa phận của Trùng tộc, tiêu diệt Mẫu Trùng, giải quyết cuộc khủng hoảng ở Thịnh Cảnh Thành. Những chuyện khác có thể tính sau… Thực sự tình thế rất nguy ngập rồi!"