Hai mắt Tả Thanh Vân hơi sáng lên, vỗ vỗ vai của Sở Hi Thanh: “Sảng khoái! Sở tiểu đệ yên tâm, Tả mỗ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, ân oán của ngươi và Long gia, Tả mỗ chống đỡ cho ngươi.”
Cũng ngay lúc này, có vài tiếng nổ truyền đến từ phía xa xa.
Đó là bóng người Long Hành bị một kiếm của Thiết Tiếu Sinh nện rơi xuống mặt đất.
Hắn quỳ một chân ở trên đất, đem sức mạnh từ kiếm của Thiết Tiếu Sinh hóa giải vào trong đất, mặt đất dưới chân nhất thời sụp đổ, xuất hiện một cái hố sâu có chu vi nửa trượng.
Thiết Tiếu Sinh thì lại không buông tha, hắn vung trọng kiếm lên, nện thẳng vào phía trên Long Hành giống như một ngôi sao băng.
Long Hành không thể không lùi lại lần nữa, còn va nát mấy tòa nhà ngói xanh ở phía sau, khóe miệng của hắn cũng có tia máu tràn ra.
“Có phải ngươi đang cảm thấy kỳ lạ đúng không, vì sao quân Thiên Bình đóng giữ bên bờ tây, còn cả vị Du Kích tướng quân của quân Thiên Bình lại không xuất hiện?” Thiết Tiếu Sinh đuổi theo như hình với bóng, lời nói còn hàm chứa ý cười: “Long Hành ngươi biết âm mưu quỷ kế, nhưng trí kế của đệ đệ ta cũng không kém ngươi. . .”
Trọng kiếm của hắn tùy ý vung múa, mỗi lần chém xuống đều khiến cho vết máu trên khóe miệng Long Hành tươi đẹp hơn.
Nhưng đúng lúc này, Thiết Tiếu Sinh hơi cau mày, quay đầu nhìn qua một bên.
Tại góc phía nam của bọn họ, có hơn ba mươi tráng hán mặc áo đỏ đang cầm cung nỏ khổng lồ, tất cả đều chĩa thẳng vào hai người bọn họ.
Đây là ba mươi thanh trọng nỗ phù văn chuyên dụng trung quân đội!
Hai người Thiết Tiếu Sinh và Long Hành đều thay đổi sắc mặt, dồn dập tìm kiếm công sự để né tránh.
“Tả Thanh Vân, trong đầu ngươi đều là cứt!”
Ngay khi Thiết Tiếu Sinh chửi bới, ba mươi thanh trọng nỗ phù văn kia đồng thời bắn ra, ba mươi mũi tên sắt nanh sói thế như chẻ tre, xuyên thủng tất cả bức tường bằng gỗ ở phía trước, nhắm thẳng đến hai người Thiết Tiếu Sinh và Long Hành.
Phía xa xa, khóe môi Tả Thanh Vân lại hơi cong lên.
Ai cũng đừng hòng làm hỏng quy củ của hắn, mặc kệ là ai!
. . .
Trùng hợp chính là, ngay tại phía nam của Cổ Thị tập, trong một khu rừng rập cách tòa thị trấn phồn hoa kia không đúng ba dặm, nơi đó cũng đang có những mũi tên sắt bay dày đặc như mưa.
Đó là mưa tên từ hai chiếc chiến hạm vạn thạch ở trên mặt sông.
Mấy trăm cái nỏ quân dụng bắn phá không dứt, làm cho bên trong rừng rậm truyền ra những tiếng kêu la thảm thiết.
Thậm chí còn có vài mũi lên lửa, làm cho khu rằng bắt đầu nhen lửa.
Khi vừa mới bắt đầu, đám người ở trong rừng còn có thể nhẫn nại mà bất động. Nhưng khi lửa bắt đầu to hơn, trong rừng tràn ngập khói trắng, thì một đám người mặc khôi giáp đã chen nhau chạy ra khỏi khu rừng.
Nhưng thứ nghênh đón họ là một mảnh trọng tiễn nanh sói dày đặc hơn. Làm cho đám người mặc chiến giáp của quân nhân Đại Ninh này ngã xuống đất, máu tươi giàn giụa.
Lúc này, bỗng nhiên có tiếng tức giận truyền ra từ trong khu rừng: “Thiết Cuồng Nhân! Ngươi quá to gan, lại dám sử dụng chiến thuyền và quân nỏ để bắn giết tướng sĩ quân Thiên Bình ta, ta thấy ngươi muốn tạo phản rồi.”
Thiết Cuồng Nhân thì đang chắp tay sau lưng, đứng trên đầu một chiếc chiến hạm, bên cạnh còn có một chiếc thiết thương màu đỏ thẫm dài khoảng hai trượng.
Hắn nghe thấy vậy lại bật cười: “Ngụy tướng quân nói đùa rồi, nơi này nào có quân Thiên Bình gì chứ? Tướng sĩ quân Thiên Bình các ngươi phải chờ ở trấn Hàm Sa cách đây bảy mươi dặm cơ mà? Hay là . . . Ngụy tướng quân không có quân lệnh nhưng vẫn điều binh doanh? Ngươi là không đặt triều đình vào mắt, hay là có ý như nào. . .”
Trong khoảnh khắc này, một bóng người mặc giáp đen bỗng nhiên lao từ trong rừng ra ngoài.
Cương lực của hắn bắn ra như sóng triều, quét sạch toàn bộ những mũi tên ở chung quanh, chỉ chớp mắt một cái đã lao đến trước người Thiết Cuồng Nhân. Người này vung cây giản lên, mặt nước quanh chiến thuyền lập tức nổi sóng, mặt sông chung quanh cũng miễn cưỡng bị ép xuống một đoạn.
Phía sau người này thì lại xuất hiện một tòa núi đá khổng lồ hư ảo.
“Hay cho một thức Thương Sơn giản!”
Thiết Cuồng Nhân đứng trên mũi thuyền không nhúc nhích, hắn vung tay lên, nắm chiếc thiết thương màu đỏ thẫm ở bên cạnh, sau đó móc đầu thương lên.
Một tiếng ‘cheng’ vang lên, thương và giản giao nhau, thiết thương bị nện cho cong xuống.
Độ cong của thiết thương càng ngày càng lớn, ngay khi tất cả mọi người cho rằng cây thương này sắp gãy, thì Thiết Cuồng Nhân tiện tay rung lên một cái, thân thương lập tức đàn hồi trở lại, tránh khỏi cái giản rồi đập thẳng vào mặt đối phương giống như độc long.
Vị tướng quân mặc thiết giáp kia lạnh lùng vung giản sắt lên, đón đỡ thiết thương kia. Nhưng mà toàn thân cũng bị nện cho bay trở lại trên bờ, còn trượt lùi về phía sau mười mấy trượng.
Mà thương kình của Thiết Cuồng Nhân vẫn còn tràn đầy, thế vẫn còn chưa hết, không chỉ nện mặt sông chia ra làm hai, mà còn làm nổ một cái khe dài hơn hai mươi trượng ở trên đê.