“Ngươi muốn làm gì?” Long Thắng thấy Thiết Tiếu Sinh đã rút trọng kiếm ra, nhất thời hiện lên vẻ sợ hãi: “Ta là đích mạch của Long gia, là Tổng kỳ quan thế tập của cẩm y vệ, ngươi dám giết ta?”
Trong lòng hắn đang vô cùng hối hận.
Hắn chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh tử vong mà thôi.
Long Thắng cho rằng có quân Thiên Bình trợ giúp, thì trận chiến này đã không còn lo lắng gì rồi, Long gia bọn họ tuyệt đối không thể thua được, cho nên mới dám đi theo huynh trưởng qua bờ sông bên này.
Nếu như hắn biết kết quả sẽ là như vậy, thì chắc chắn hắn sẽ không vượt qua sông Thần Tú.
Thiết Tiếu Sinh lại cười gằn một tiếng, một kiếm chặt đầu của Long Thắng xuống.
Trận chiến này không thể chém chết Long Hành, vậy chém con rắn con này để xả giận cũng được.
Sau trận chiến, nơi này đã là một mảnh hỗn loạn bừa bộn, phòng ốc bên cạnh Miếu thị đã sụp đổ hơn phân nửa.
Đám chủ nhà và người thuê đều khóc không ra nước mắt, dồn dập đi lên đầu đường, chửi bới Long gia trong nội thành và Thiết Kỳ Bang.
Những nơi còn lại cũng không yên ổn, Thiết Kỳ Bang càn quét và vây bắt binh mã của Long gia, làm cho hơn một trăm tòa phòng ốc sụp đỏ, để lại hơn trăm thi thể trên đường phố, còn có hơn hai mươi tòa phòng ốc đang bốc cháy, còn đang lan tràn ra bốn phía.
Sau khi Thiết Kỳ Bang càn quét xong, một ít giang hồ và võ tu có lai lịch không rõ đã thừa cơ làm loạn, cướp đoạt, ăn cắp, giết người cướp của chỗ nào cũng có.
Toàn bộ Cổ Thị tập đã trở thành một mảnh hỗn loạn.
Ba người Sở Hi Thanh lo lắng cho chuyện bất ngờ gì đó, cho nên sau khi cáo từ Tả Thanh Vân thì đã leo lên đò ngang để trở về rồi.
Thật ra thì hắn cũng muốn ở lại thêm một chút để gặp mặt Thiết Tiếu Sinh.
Nhưng mà lúc đó có rất nhiều ánh mắt tham lam và không lành nhìn về phía bọn họ.
Sở Hi Thanh không thể không đề phòng.
Trên người bọn họ chẳng những có dược liệu quý già, mà còn có ngân phiếu cao đến 920 lượng bạc, cùng với một thanh kiếm phù văn thất phẩm.
Còn nữa, ba trận chiến ngày hôm nay, hắn làm rất nhiều người thua tiền, trận sóng gió của Cổ Thị tập này cũng là do hắn mà ra.
Cho nên có vô số người nhìn hắn với ánh mắt khó chịu.
Bởi vậy, vì đề phòng chuyện chẳng may, ba người bọn họ vẫn là trở về bờ tây thì tốt hơn.
Nhưng sau khi đò ngang xuất phát được nửa khắc, một bóng người cao lớn đáp sóng mà đến.
Người này chính là Thiết Tiếu Sinh, hắn mặc trọng giáp, tay cầm vò rượu, lướt qua trên mặt sông rồi nhảy lên trên đò ngang.
Khi hắn lên thuyền, liền mở miệng nói với vẻ oán giận: “Tiểu Sở ngươi thật là, uổng công ta còn muốn xong chuyện thì sẽ uống với ngươi một chén, kết quả ngươi lại lên thuyền từ trước rồi, uổng công ta tìm kiếm một trận.”
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày, mặt hiện lên ý cười: “Thiết thúc, cái này thúc trách oan tiểu chất rồi, tiểu chất cũng muốn ở lại gặp mặt với Thiết thúc, nhưng lại lo lắng đám hảo hán kia.”
Hắn vỗ vỗ bọc hành lý phía sau lưng: “Bên kia có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tiểu chất, nên không dám ở lâu.”
Thiết Tiếu Sinh liếc mắt nhìn về cái bọc hành lý phình to kia, liền bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy, là do ta sơ suất, nên sắp xếp người bảo vệ hai người các ngươi trước. Bây giờ ngươi giàu có rồi, đúng là nên cẩn thận. Đám côn đồ và giang hồ kia đều tiên rồi, đỏ mắt lên thì người của Thiết Kỳ Bang còn cướp chứ đừng nói là ngươi.”
Hắn lại mỉm cười nói: “Thanh kiếm của Ưng Kiếm – Đô Hồng lại đi một vòng, kết quả vẫn trở lại tay ngươi. Có điều, ta đoán là bây giờ không ai dám thu thanh kiếm này nữa đâu, ngươi đưa nó cho ta, lát nữa ta bảo người đưa qua cho ngươi một ngàn lượng bạc.”
Sở Hi Thanh lòng thầm nói vậy thì tốt quá rồi, Thiết Tiếu Sinh có ý muốn chiếu cố hắn, cho nên định giá còn cao hơn Thần Binh Đường.
Hắn không do dự chút nào, liền rút thanh kiếm ở sau lưng ra rồi đưa qua.
Lần này, tuy rằng hắn đánh sinh tử lôi được hơn 850 lượng bạc, nhưng vẫn còn thiếu tiền.
Băng Tằm Hỏa Nhộng cũng phân chia cấp bậc, có người nói Băng Tằm Hỏa Nhộng tốt nhất sẽ cực kỳ tinh khiết, toàn thân tựa như ngọc.
Giá cả của nó cực kỳ đắt, cao đến 1500 1600 lượng.
Có người nói tài liệu chính của bí dược càng tốt thì dược lực càng thuần khiết hơn, có thể kích phát nhiều lực lượng trong huyết mạch hơn.
Cái hiệu quả này, sẽ không nhìn thấy ở trên người võ tu cấp thấp, nhưng khi lên đến cấp cao, thì đám người dùng linh dược thượng đẳng có thể tăng giới hạn thiên phú của mình lên mức cao nhất, trên phương diện tu hành cũng làm ít mà được nhiều.
Sở Hi Thanh không biết thật giả ra sao, Sở Vân Vân cũng không nói chuyện này cho hắn biết.
Năm xưa nàng là chủ của Thiết Sơn Tần thị, tất cả các loại bí dược nàng dùng đều là đỉnh cấp nhất, cho nên không cảm thấy có gì khác nhau.
Nhưng dưới tình hình có tiền, Sở Hi Thanh thà tin là có chứ không dám tin là không có.
Huống hồ, tiếp đó bọn họ còn phải chuẩn bị thăng cấp bát phẩm.
Nếu như hai người bọn họ muốn tu luyện pháp thuật tốt nhất, bí dược cao cấp nhất, vậy thì kiểu gì cũng phải chuẩn bị 3000 hoặc 5000 lượng.