Chương 159: [Dịch] Bá Võ

Tàng Kinh Lâu mở cửa

Phiên bản dịch 4920 chữ

Sở Vân Vân bận rộn một lúc lâu ở trong hiệu thuốc rồi mới đi ra.

Sau khi nàng đi ra, liền nhìn thấy Sở Hi Thanh đang đứng chờ các nàng ở bên cạnh một chiếc xe ngựa.

Đây là một chiếc xe ngựa sang trọng có khắc trận pháp giảm xóc.

Đây hiển nhiên là chuẩn bị cho Lục Loạn Ly, tình trạng của nàng bây giờ không chịu nổi xóc nảy.

“Vừa rồi có chuyện gì vậy?” Sở Vân Vân lại nhìn Sở Hi Thanh từ trên xuống dưới: “Ta vừa nghe thấy có người khiêu chiến ngươi, là tên Chu Lương Thần kia?”

Tuy rằng nàng không có linh thức cảm ứng, nhưng thính giác vẫn đứng đầu thiên hạ, cách một lớp tường đá thì vẫn có thể nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài này.

Đây cũng là một trong những nguyên do mà nàng yên tâm để Sở Hi Thanh ở ngoài một mình.

“hắn vừa mới khiêu chiến ta, nhưng có thể là do chạy quá lâu nên mệt mỏi, bởi vậy bị một đao của ta đánh bại.”

Sở Hi Thanh cười khanh khách, lấy ngọc bội kia ra, quơ quơ ở trước mặt Sở Vân Vân: “Còn thua một cái pháp khí, cái này gọi là Thanh Lôi Bích, pháp khí bát phẩm, có thể để người điều động một ít sấm sét.”

Ánh mắt Sở Vân Vân lại hiện lên vẻ ngờ vực.

Chu Lương Thần lại bị đánh bại bởi một đao của huynh trưởng tiện nghi này? Chu Lương Thần yếu như vậy sao?

Tuy nhiên, đúng là lúc nãy nàng không nghe thấy âm thanh tranh đấu ở bên ngoài, mà chỉ nghe thấy tiếng đao của Sở Hi Thanh ra khỏi vỏ.

Mà chuyện lạ phát sinh ở trên người Sở Hi Thanh hôm nay cũng đã đủ nhiều rồi.

Sở Vân Vân hơi lắc đầu, rồi ôm Sở Vân Vân lên xe ngựa.

Khi trở về thành thì Sở Hi Thanh xung phong nhận việc, muốn đánh xe ngựa.

Nhưng xe chưa đi được mấy bước thì Sở Vân Vân đã đuổi hắn qua một bên.

Cái tên này hoàn toàn là làm xằng làm bậy, không có một chút kinh nghiệm lái xe nào.

Nếu như cứ để cho hắn làm bừa, thì sớm muộn gì cái xe ngựa này cũng lao đầu xuống hố.

Một lát sau, bọn họ đã chạy đến cổng nam của thành Tú Thủy, lại phát hiện bầu không khí nơi này hơi xơ xác và tiêu điều.

Bên dưới cửa thành còn có một đám binh lính mặc khôi giáp, cửa thành cũng đang từ từ đóng lại.

Những người đi đường bị xua đuổi ra xa bốn mươi trượng, không ai được phép tiến lại gần.

Hai huynh muội bối rối đứng ở trên xe, nhìn quanh về phía cổng thành, hòng tìm được nguyên do.

Trên tường thành chỉ có những giáp sĩ được võ trang đầy đủ, không tìm thấy nguyên do gì.

Nhưng mà có người bên trong đám người xung quanh thì lại đang nghị luận.

“Ta vừa mới nghe người ta nói, có rất nhiều kẻ không biết lai lịch xông vào võ quán Chính Dương, hình như là muốn cướp bản đồ của bảo tàng Liệt vương gì gì đó.”

“Bảo tàng Liệt vương là cái gì? Vì sao bản đồ này lại được giấu ở bên trong võ quán Chính Dương?”

“Ngươi phải đọc thêm sách đi, Liệt Vương đương nhiên là Vũ Liệt thiên vương – Minh Thiên Thu rồi! Ngày xưa, trước khi bại vong thì hắn đã cất giấu toàn bộ của cải của Ngụy quốc tại một nơi bí mật, muốn giữ lại cho đời sau đông sơn tái khởi, khôi phục Thần Châu. Còn vì sao bản đồ lại được giấu trong võ quán Chính Dương thì ta cũng không rõ. . .”

“Hình như là có liên quan đến Bá Võ Vương - Tần Mộc Ca, lúc nãy có người ở trong võ quán kêu lên, bọn họ không chỉ tìm thấy bản đồ ở nơi ở cũ của Tần Mộc Ca, mà còn tìm thấy lá cờ của Nghịch Thần Kỳ gì gì đó.”

“Thế mà Bá Võ Vương lại từng ở võ quán Chính Dương á? Ta mới nghe thấy lần đầu đấy.”

Lúc này, Sở Hi Thanh nhìn về phía Sở Vân Vân, trong mắt ngậm lấy ý hỏi dò.

Sở Vân Vân thì lại trợn tròn mắt, nàng từng ở một gian Đệ Tử Cư ở Tây viện của võ quán Chính Dương hai năm, nhưng chưa từng nhìn thấy Nghịch Thần Kỳ gì cả, càng chưa bao giờ nhìn thấy bản đồ của bảo tàng Liệt vương gì.

Sao nàng biết những thứ này xuất hiện từ đâu chứ? Quá khó hiểu!

Tuy nhiên, sau khi nghe mấy người này nghị luận xong, thì nàng cũng hiểu được vài phần.

Vì sao những thế gia hào môn kia lại chậm chạp không chịu chạy đến Hỏa Cốt Quật.

“Bảo tàng Liệt vương?”

Lúc này, ở trong xe ngựa truyền ra một tiếng rên rỉ của Lục Loạn Ly.

Nàng đã tỉnh lại, thò khuôn mặt tái nhợt ra khỏi màn xe: “Có chuyện gì xảy ra?”

Sở Hi Thanh nhất thời không biết nói gì hơn.

Hắn vừa mới nhìn trạng thái của Lục Loạn Ly, rõ ràng là cô bé này ngủ rất sâu, kết quả vừa nghe thấy mấy chữ bảo tàng Liệt vương thì tỉnh lại ngay.

“Ngươi cảm thấy thế nào? Vẫn tốt chứ?”

Sở Hi Thanh thấy Lục Loạn Ly căn bản là không để ý đến mình, nàng đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe đoàn người bên cạnh nói chuyện, con mắt tròn vo kia thì nhìn chằm chằm vào cửa thành.

Sở Hi Thanh không khỏi cười nhạo một tiếng: “Đừng nhìn nữa! Tình trạng của ngươi bây giờ, dù cho người khác có đưa bản đồ đến trước mặt ngươi thì ngươi cũng không giữ được.”

Lúc này, Lục Loạn Ly mới quay sang nhìn về phía Sở Hi Thanh, tò mò hỏi: “Ta vẫn rất tốt, chỉ là thân thể hơi yếu. Nhưng làm thế nào mà chúng ta có thể sống sót? Khi đó có nhiều người của Huyết Phong Đạo như vậy, ta còn cho rằng mình chết chắc rồi.”

Nàng liếc mắt nhìn xuống thân thể của mình, mắt hiện ra vẻ may mắn.

Cảm giác còn sống thật tốt. . .

Bạn đang đọc [Dịch] Bá Võ của Khai Hoang

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    80

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!