Thời điểm này, hai tòa võ đài còn lại cũng đã phân thắng bại.
Ánh sáng màu xanh của mâm ngọc kia lại biến ảo lần nữa, hai tòa võ đài trên thao trường lại tan vỡ, hóa thành huỳnh quang bảy màu rồi tiêu tán.
Sở Hi Thanh thì lại bị chuyển lên trên võ đài bên trái.
Có điều, trước mắt hắn trống rỗng, không có bất cứ ai cả.
Hả?
Sở Hi Thanh không khỏi trợn tròn mắt lên, thầm nói mình được vào thẳng vòng trong rồi à?
Vận may của mình không khỏi quá tốt rồi chứ. . .
Lúc này, trên đài cao, tất cả giáo đầu của năm viện, bao quát cả Diệp Tri Thu đều có sắc mặt đen xì, ánh mắt bất thiện mà nhìn Kiếm Tàng Phong.
Vị Kiếm sư huynh này gian lận thì cũng thôi, nhưng mà không khỏi quá trắng trợn rồi đấy.
Ngay cả Diệp Tri Thu cũng không nhìn nổi nữa.
Lôi Nguyên cũng thấy đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương, mở miệng nói với vẻ bất đắc dĩ: “Kiếm sư huynh, Sở Hi Thanh này may mắn thật, đối thủ của hắn có được Tứ Tượng Quyết Phong Bàn phân phối ngẫu nhiên hay không?”
Hắn đang mờ mịt nhắc nhở, muốn mời vị Kiếm sư huynh này phải để ý đến ảnh hưởng, tốt xấu gì cũng phải làm người đi.
Kiếm Tàng Phong thấy thế thì cười ha ha, lấy tay từ trong tay áo ra, cầm chén trà lên như không có chuyện gì: “Đúng là người này rất may mắn, nhưng bản lĩnh dạy dỗ đệ tử của mấy vị cũng không tệ, để ta có ấn tượng rất sâu.”
“Hai đệ tử vừa rồi tên là gì? Chưa đến mười lăm tuổi mà đã có Dưỡng Nguyên Công tầng ba, sức chiến đấu bát phẩm hạ, tiền độ rộng lớn. Ta sẽ ghi chép chuyện này, để cho các trưởng lão biết. Lại phiền Lôi sư đệ phân phối cho bọn họ thêm vài viên Bồi Nguyên Đan, dặn dò thầy thuốc trị liệu cho tốt, đừng để lại mầm họa.”
Hắn vừa nói xong, giáo đầu Khâu Phong của Bắc viện, và giáo đầu Cao Dương của Nam viện đều hòa hoãn lại.
Hai người vừa mỡi lưỡng bại câu thương ở trên võ đài, chính là đệ tử của bọn họ.
Sở Hi Thanh lên võ đài một lát, lại bị ánh sáng màu xanh đưa xuống.
Hắn chỉ có thể khoanh chân ngồi xuống lần nữa, chờ đợi kết quả của võ đài còn lại.
Hai người trên đài chiến đấu ác liệt tầm một khắc, cuối cùng đã phân ra thắng bại, một thiếu niên mặt trắng và có thân hình cao to đã chiến thắng.
Người này tầm mười lăm tuổi, áo đệ tử màu xanh còn thêu vài sợi tơ màu vàng, quần áo cũng được sửa sang lại, có vẻ cực kỳ vừa vặn.
Trên đầu hắn còn có một cái linh quan, dưới chân đi giày chỉ bạc, dáng vẻ như công tử, mũi thì vểnh lên trời, gương mặt lại giống như hà mã.
Khi hai người được dịch chuyển lên võ đài, thiếu niên mặt trắng hơi bất ngờ, lại có chút vui mừng mà chắp tay về phía Sở Hi Thanh: “Tại hạ Hà Triều của Tây viện, không ngờ đối thủ của ta lại chính là Sở sư đệ.”
“Lời đồn gần đây trong võ quán, nói thực lực của Sở sư đệ đã là đệ nhất nhân nội môn. Ban đầu ta vẫn không tin, nhưng hôm nay xem ra, lời đồn đại này không phải là không có căn cứ. Lần này Hà mỗ may mắn được lĩnh giáo cao chiêu của Sở sư đệ, kính xin hạ thủ lưu tình.”
Tuy rằng trong miệng Hà Triều nói như vậy, nhưng trong mắt đã hiện lên một vệt ý lạnh.
Đối với trận chung kết này, hắn nhất định phải dành chiến thắng.
Hà Triều cũng hơi hiểu biết về Sở Hi Thanh, có người nói nguyên công của người này mới tăng lên tầng thứ hai.
Tuy rằng Hà Triều không hiểu vì sao người này có thể đào thải vị Lưu sư huynh của hắn, lại có thể giết đến trận chung kết, nhưng có thể nói là không phải dựa vào bản lĩnh thật sự của mình.
Huống hồ một người nguyên công tầng thứ hai, thì có thể mạnh đến mức nào chứ?
Sở Hi Thanh thì lại không hề biến sắc, hắn chỉ thi lễ một cái: “Dễ bàn!”
Hắn có thể giết đến trận chung kết, đúng là dựa vào vận may.
Khi mới bắt đầu, không hiểu vì sao mà điểm võ đạo của hắn nhảy lên 37, sau đó Lưu Tinh Nhược hại người không được còn tự hại mình.
Sau đó thì càng không cần nói, vòng thứ hai gặp đệ tử hai lá, vòng thứ ba trực tiếp qua luôn.
May mắn đến mức làm cho hắn thấy hoảng hốt. . .
Tuy nhiên, đã đi đến bước này rồi, Sở Hi Thanh đã không thể từ bỏ nữa.
Đồ đằng Bí Chiêu có thể làm cho một thức trong Truy Phong Đao Pháp của hắn tăng lên năm sáu phần, là thứ có thể tăng sức chiến đấu của hắn lên trên diện rộng.
Huống hồ, hắn vừa mới quan sát trận chiến của Hà Triều, hắn cũng đã biết thói quen và đặc điểm chiến đấu của Hà Triều.
Đã đến bước này, hắn cũng muốn liều một phen.
Sở Hi Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía mấy chữ Khinh Vân Tung ở trong bảng hệ thống.
---Có dùng 3 điểm võ đạo để tăng Khinh Vân Tung lên tầng thứ nhất không?
Sở Hi Thanh phát hiện phát, số lượng điểm võ đạo để tăng võ quyết lên có quan hệ đến độ thành thạo của hắn.
Khi hắn càng thành thạo và hiểu sâu về một môn võ quyết, thì sẽ cần ít điểm võ đạo để tăng lên hơn.
Tương ứng với nó, võ quyết càng mới lạ thì cần càng nhiều điểm võ đạo hơn.
Sở Hi Thanh không chút do dự, hắn lựa chọn đồng ý, theo đó Khinh Vân Tung (mới nhập môn) trong cột võ đạo, đã biến thành Khinh Vân Tung (tầng thứ nhất), một dòng nước ấm kỳ dị lại bắt đầu sinh sôi ở trong cơ thể hắn.
Đầu óc của Sở Hi Thanh như bị châm đâm, bỗng nhiên lại có một luồng trí nhớ xa lạ sinh ra trong đầu óc của hắn.
Đó là vài hình ảnh của liên quan đến Khinh Vân Tung, để cho hắn có thể hiểu tất cả hàm nghĩa và yếu điểm của Khinh Vân Tung tầng thứ nhất.
Cơ bắp của hắn hơi nóng lên, tạo thành một loại trí nhớ cơ bắp có quan hệ với Khinh Vân Tung.
Cùng lúc đó, võ sư phụ trách làm trọng tài đã ném một viên tiền đồng lên không trung.
“Chú ý, khi tiền chạm đất là có thể ra tay!”
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ hơn bốn ngàn người ở dưới võ đài đều bị hấp dẫn bởi viên tiền đồng kia.