Lục Loạn Ly đột nhiên lắc đầu, lòng thầm nói mình thật sự là nghĩ nhiều rồi.
Đây chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi.
Nàng cười hỏi: “Ngươi là Sở Vân Vân đúng không? Ta là Lục Loạn Ly, là bạn học của Sở Hi Thanh tại nội môn.”
Sở Vân Vân nhìn Lục Loạn Ly một cái, lại tiếp tục ăn cơm.
Động tác của nàng vẫn rất cẩn thận tỉ mỉ, bình thản ung dung.
Ngay khi Lục Loạn Ly cho rằng cô bé này không thèm để ý đến mình, thì Sở Vân Vân mới đặt bát đũa xuống, gật đầu với nàng: “Chào Lục sư tỷ, ta từng nghe huynh trưởng nhắc đến ngươi.”
Lục Loạn Ly thầm nghĩ gia thế của Sở Hi Thanh cũng không hề tầm thường nha, mọi cử động của Sở Vân Vân đều là lễ nghi và quy củ của các thế gia đại tộc mới có.
Chỉ là không biết vì sao cái tên Sở Hi Thanh này lại không học được.
Nhưng chuyện này cũng không có gì không tốt, Lục Loạn Ly rất thích tính cách hào hiệp tùy tiện này của Sở Hi Thanh.
Nàng tò mò hỏi: “Vậy hắn nói ta thế nào? Có nói xấu ta hay không?”
Sở Vân Vân nhìn nàng một chút, lòng thầm nói nữ nhân này muốn nghe thứ gì từ trong miệng của mình vậy?
Nàng suy nghĩ một lát, mới cẩn thận đáp: “Hắn nói ngươi ngây thơ rực rỡ. . .”
Thật ra thì Sở Hi Thanh nói là ngây thơ dễ lừa.
Sở Vân Vân lại cảm thấy mình không thể nói thẳng như vậy được.
“Hành hiệp trượng nghĩa. . .”
Dễ bị dao động, lúc cần thiết thì có thể nhờ vả.
“Hoạt bát đáng yêu. . .”
Suốt ngày nhảy nhót tưng bừng, quá nhiều sức sống.
“Tính tình kiên nhẫn.”
Thích bám lấy người ta không thả.
Lục Loạn Ly nghe đến đây, nhất thời không tự chủ được mà nở nụ cười, cười tươi như một đóa hoa.
“Ta nào có tốt như hắn nói chứ? Cái gì mà ngây thơ rực rỡ, hoạt bát đáng yêu chứ, đây đều là từ hình dung mấy cô bé thôi.”
Lục Loạn Ly lại ra vẻ khiêm tốn mà phất tay, đồng thời còn oán giận mà trừng mắt nhìn Sở Hi Thanh một chút.
“Nhưng mà nói đến trượng nghĩa, thì Lục Loạn Ly ta rất có nghĩa khí đấy. Nhắc đến mới nhớ, Vân Vân ngươi cũng là thuật tu, sau này ta có thể dạy cho ngươi.”
Chẳng biết vì sao, nàng càng nhìn lại càng thích Sở Vân Vân, thậm chí còn muốn lấy lòng.
Sở Vân Vân thì nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Lục Loạn Ly: “Cũng là? Lục sư tỷ là thuật sư? Thuật võ song tu?”
Lục Loạn Ly nhất thời cả kinh, lòng thầm nói đúng nha, bây giờ nàng chỉ là một đệ tử nội môn bình thường thôi mà.
Con ngươi của nàng đảo một vòng, lại cười rồi đổi giọng: “Ta không có tu luyện pháp thuật, nhưng nhà ta có một môn truyền thừa của thuật sư, còn có rất nhiều bí điển và bí pháp tu hành, nếu ngươi muốn thì có thể cho ngươi mượn.”
Thần sắc Sở Vân Vân hơi động: “Vậy thì cảm ơn Lục sư tỷ.”
Giọng điệu của nàng có hơi nhạt.
Trước kia, Sở Vân Vân chuyên tu võ đạo, tuy rằng có xem qua một ít điển tịch pháp thuật, nhưng số lượng rất ít.
Thật ra thì nàng cũng cảm thấy rất hứng thú với những bí điển và bí pháp tu hành ở trong nhà Lục Loạn Ly.
Nhưng chẳng biết vì sao, nàng lại không muốn nhận ân tình của cô bé này.
Lúc này, cuối cùng Sở Hi Thanh cũng xem xong đoạn văn tự mà Lục Loạn Ly nói đến.
Đây là một phần văn chương giới thiệu những thiếu hiệp tương đối xuất chúng của thành Tú Thủy trong thời gian gần đây, Sở Hi Thanh chỉ chiếm một đoạn cực nhỏ ở trong đó.
Trong bài viết, giới thiệu chuyện hắn chém thuật sư của Huyết Phong Đạo, cùng với trận chiến bên trong Hỏa Cốt Quật, còn nói sức chiến đấu của hắn có thể là đệ nhất nội môn của võ quán Chính Dương.
Nhưng tác giả của bài viết cũng nói, hắn chỉ nghe lời truyền miệng, chứ chưa chứng thực.
Sở Hi Thanh khép quyển Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu chí trong tay lại, suy tư giây lát rồi mở miệng hỏi: “Kỳ Luận Võ Thần Cơ này phát hành từ bao giờ vậy?”
“Vừa mới phát hành được vài canh giờ, chẳng lẽ ngươi không biết, Luận Võ Thần Cơ sẽ phát hành vào giữa trưa ngày 15 của tháng chẵn?”
Khi Lục Loạn Ly nói chuyện thì lại nhìn bát của mình một chút, bởi vì nàng chạy ra ngoài mua quyển Luận Võ Thần Cơ – Đông Châu chí này, cho nên khi trở về nhà ăn thì chỉ còn một chút đồ linh tinh.
Hai mắt Sở Hi Thanh thì lại sáng lên, hắn nhìn về phía trước mắt của mình.
Ngay lúc vừa rồi, hắn lại nhìn thấy hai bông pháo hoa nhỏ nổ tung, làm cho điểm võ đạo của hắn đã tăng lên con số 10.
Nửa tháng sau, vào một buổi sáng sớm, võ quán Chính Dương lại cho ngừng mộc như thường lệ.
Sở Hi Thanh ở trong sân sau của mình, hắn nuốt một viên Bồi Nguyên Đan, sau đó cởi trần ra, hô hấp thổ nạp dưới ánh mặt trời.
Lần này, Sở Hi Thanh có thể kiên trì hơn nửa canh giờ ở dưới ánh mặt trời cháy bỏng, mãi cho đến khi toàn thân bắt đầu bốc khói, thì hắn mới dừng lại.
Sở Hi Thanh thu công lại, sau đó lại nhìn về phía Dưỡng Nguyên Công ở trong bảng hệ thống như một thói quen.
---Có dùng 13 điểm võ đạo để tăng tu vị Dưỡng Nguyên Công tầng thứ hai lên viên mãn không?
---Có dùng 50 điểm võ đạo để thay thế bí dược tầng thứ ba của Dưỡng Nguyên Công không?
Sở Hi Thanh tất nhiên là chọn không.