Đường Hoàng Mộc là thị trường dược liệu lớn nhất quận Tú Thủy, nơi này chẳng những có hơn trăm hiệu thuốc kinh doanh nhiều năm, mà còn có rất nhiều thương nhân dược liệu nhỏ và lẻ.
Sở Vân Vân trắng trợn mua hàng ở đây, tập hợp tất cả những tài liệu thích hợp để tu luyện pháp thuật.
Bọn họ cùng giá gốc để mua ba mươi bình Dương Hòa Tán, có thể để cho hai huynh muội bọn họ kéo dài bốn mươi lăm ngày tuổi thọ.
Sở Hi Thanh thì lại bỏ hơn 400 lượng bạc để mua ba mươi viên Bồi Nguyên Đan và tập hợp tất cả tài liệu phụ của bí dược tầng thứ ba Dưỡng Nguyên Công.
Tài liệu chính của tầng này là một loại thuốc có tên Băng Tằm Hỏa Nhộng, chỉ sinh ra ở gần núi lửa hồ băng.
Loại dược thảo kỳ lạ này chỉ xuất hiện ở hồ băng trên những ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động, Băng Tằm Hỏa Nhộng này cũng là một đồ vật thần kỳ và kỳ lạ như đông trùng hạ thảo vậy.
Sở Hi Thanh cũng nhìn mà than thở đối với vật này.
Hắn đi đến các tiệm thuốc lớn đề hỏi dò giá bán của Băng Tằm Hỏa Nhộng, không một nhà nào định giá thấp hơn bảy trăm lượng bạc.
Mấu chốt là Sở Hi Thanh còn không có nơi để hái thuốc.
Ngọn núi lửa không hoạt động gần đây nhất, cũng cách quận Tú Thủy hơn ba ngàn sáu trăm dặm.
Mà những hồ băng trên đỉnh ngọn núi lửa đó đã bị đám võ đạo thế gia và các tông môn chiếm đoạt, lũng đoạn rồi, không chia sẻ cho người khác.
Khi Sở Hi Thanh rời khỏi tiệm thuốc lớn nhất trên đường Hoàng Mộc, trong túi của hắn còn chưa đến bảy mươi hai lượng bạc.
Còn có một tháng nữa, Dưỡng Nguyên Công tầng thứ hai của hắn sẽ viên mãn, nhưng hắn biết kiếm số tiền này ở đâu?
Vận tiêu? Làm công? Đi săn thú ở dã ngoại? Hái thuốc? Hoặc là đi trông nhà hộ viện cho người ta?
Tất cả đều quá chậm. . .
Đánh cướp đúng là nhanh hơn, nhưng mà Sở Hi Thanh không thể vượt qua rào cản tâm lý của mình, thứ hai là đám người giàu có trên thế giới này cũng không dễ chơi, trong nhà đều có rất nhiều hộ viện.
Quan phủ không quan tâm đến sống chết của bình dân bá tánh, nhưng ngươi thử động vào kẻ có tiền thử xem, nhất định sẽ có một đám chó săn, dùng mọi khả năng để bắt ngươi về quy án.
Hắn không có năng lực như Huyết Phong Đạo, nên không thể làm mấy chuyện này được.
“Tiền mua Băng Tằm Hỏa Nhộng, chúng ta từ từ kiếm là được!” Sở Vân Vân nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt chứa ý cảnh cáo: “Không thể làm như thế!”
Lúc nãy, nàng nhìn thấy Sở Hi Thanh hỏi giá cả của một loại dược liệu khác là Xích Huyết Băng Đằng.
Đây là một loại dược liệu có thể thay thế Băng Tằm Hỏa Nhộng, giá cả rẻ hơn rất nhiều, chỉ cần hai trăm lạng bạc.
Vấn đề là tất cả phương pháp phối chế bí dược của Dưỡng Nguyên Công, đều được Vô Tướng Thần Công cải tạo qua vô số năm tháng mà thành.
Có người nói, cứ mỗi năm năm thì dược liệu phụ trong phương pháp phối chế bí dược sẽ biến động một lần, mỗi hai trăm năm, sẽ thay đổi vị thuốc chính một lần, dùng để ứng đối với biến hóa của huyết mạch thân thể và biến hóa của trời đất.
Trước mắt, hiệu quả của Băng Tằm Hỏa Nhộng là tốt nhất.
Cái phương thuốc này có thể đảm bảo cho người uống không có bất kỳ hậu hoạn nào sau khi giải phong ấn huyết mạch, là “Huyền môn chính tông’ chân chính, nhắm thẳng đại đạo vô thượng.
Đại đa số người tập võ đương đại có thành tựu không cao, không phải là vì thiên phú của bọn họ không đủ, mà là do bí dược khan hiếm và đắt đỏ.
Rất nhiều người vất vả mười hai mươi năm mà cũng chưa chắc có thể góp đủ bảy trăm lượng để mua Băng Tằm Hỏa Nhộng. Thế cho nên bạn họ thay đàn đổi dây, lựa chọn loại bí dược rẻ tiền hơn.
Nhưng mà như vậy, con đường võ đạo của bọn họ sẽ bị hạn chế ở thất phẩm, thậm chí là bát phẩm.
Độc tính và mầm họa của bí dược giá rẻ, đủ để hủy diệt tương lai của bọn họ.
Hiện giờ, nếu Sở Hi Thanh đi nhầm một bước, sẽ ảnh hưởng đến con đường võ đạo tương lai.
Sở Hi Thanh nghe thấy thế thì cười khổ, thật ra hắn cũng không muốn làm như vậy, chỉ là muốn biết giá thị trường mà thôi.
Hắn cau mày, hơi suy tư rồi nói: “Vân Vân, ngươi nói xem có công việc gì vừa có thể kiếm tiền nhanh mà vừa có thể nổi tiếng không?”
Sở Vân Vân thầm nghĩ, cõi đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Không đúng! Đúng là có, ngày xưa nàng cầm quên đi chinh chiến phương bắc, không chỉ kiếm được rất nhiều tiền, mà còn danh chấn thiên hạ.
Còn có những đại hiệp danh chấn thiên hạ kia nữa, bọn họ coi hai chữ ‘hiệp nghĩa’ thành một mối làm ăn, ngày thu đấu vàng.
Nhưng mà hiển nhiên là chuyện này không thích hợp với hai người bọn họ.
“Có thì đúng là có!”
Theo tiếng nói như chuông bạc này vang lên, Lục Loạn Ly cõng một cái bọc rất to đi từ đằng xa đến.
Nàng vừa mới tách khỏi Sở Hi Thanh một quãng thời gian, cũng chọn mua không ít dược liệu ở đường Hoàng Mộc này.
Nàng vừa cười nhạo vừa chỉ chỉ về phía nam: “Ngay đường Miếu thị ở phía nam có một lôi đài chợ đen. Người đánh vài trận lôi đài ở đó, chẳng những có thể kiếm tiền, mà còn có thể nổi danh, nếu như là ‘sinh tử lôi’ thì sẽ kiếm được càng nhiều hơn, nhưng mà sẽ có nguy hiểm.”
(sinh tử lôi = đánh đến chết)
Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó hai mắt của hắn tràn đầy hứng thú.