Đối thủ đầu tiên của Sở Hi Thanh là một tráng hán mang móng hổ.
Người này có thân hình cao lớn, bắp thịt toàn thân rắn chắc như đá hoa cương.
Sở Hi Thanh không dùng Không Huyệt Lai Phong để chế địch, hắn dùng thân pháp để kéo dài khoảng cách, cẩn thận thăm dò. Sau khi thăm dò được trình độ của đối phương thì hắn mới yên tâm, bắt đầu giao phong từng chiêu từng thức với đối phương.
Bình thường Sở Vân Vân cũng sẽ luyện tập với hắn, nhưng trình độ của vị này quá cao, toàn bộ quá trình đều giống như đang trêu chọc trẻ con vậy.
Trình độ võ đạo của nàng cực kỳ cao siêu, muốn hạ xuống cũng không hạ được.
Song phương giao thủ 130 chiêu, Sở Hi Thanh cảm thấy phổi mình có hơi không khỏe, đã bắt đầu thở dốc, liền dùng một chiêu Phong Lôi Giao Gia để giải quyết trận đấu.
Do từng khắc ‘đồ đằng Bí Chiêu’, cho nên Sở Hi Thanh đã luyện thêm chiêu thức này.
Bây giờ, ngoại trừ thức Không Huyệt Lai Phong ra, thì thức Phong Lôi Giao Gia này là chiêu thức hắn thành thạo nhất trong mười tám thức của Truy Phong đao.
Sở Hi Thanh vẫn không dùng toàn lực như cũ, hắn chỉ dùng bảy phần mười tốc độ đao, liền có thể đưa mũi đao đến cổ họng của đối phương.
Lúc này, dưới lôi đài bắt đầu xôn xao náo nhiệt.
“Hay! Một đao này thật sự là quá đẹp!”
“Thiếu niên này nhìn trông có vẻ ốm yếu bệnh tật, nhưng đao pháp lại tốt như vậy!”
“Móa, tiên sư nó chứ!”
“Phế vật vô dụng! Một cửu phẩm hạ mà còn không đánh lại!”
Đám ngươi quan sát trận chiến kia, có người vui mừng phấn chấn, có người thì chửi ầm lên, vứt phiếu cược trong tay xuống đất.
Sở Hi Thanh cũng rất vui mừng, trong tầm mắt hắn đã có một bông pháo hoa nhỏ nổ tung.
Điểm võ đạo cũng từ 34 tăng lên 35.
Ngoài ra, lôi đài cấp bậc cửu phẩm thượng cũng có nhiều tiền thắng trận hơn, có thể nói là kiếm nhiều hơn là đi vận tiêu.
Đây thật sự là vừa có tiền lại vừa có tiếng mà.
Nhưng khi Sở Hi Thanh đang chờ mong trận tiếp theo, thần sắc hắn hơi động, liền nhìn về phía bên trái ở dưới lôi đài.
Nơi đó có hơn ba mươi đại hán cao to lực lưỡng đang đứng.
Có một đám người trong đó mặc trọng giáp, tay đè binh khí, vẻ mặt không lành mà nhìn về phía hắn.
Người cầm đầu thì là một người mặc một bộ nho sam màu trắng, tay áo khá dài và rộng, hắn mũi cao mắt dài, tóc tai bù xù, khí chất lãnh ngạo và cuồng ngạo.
Đây chính là đại công tử Long Hành của Long gia.
Sở Hi Thanh nhận ra người này là bởi vì hắn nhìn thấy Long Thắng ở bên cạnh Long Hành, dung mạo của hai người này khá giống nhau.
Vị nhị công tử Long gia này cũng đang nhìn hắn, trong mắt còn ngậm lấy trêu tức và căm hận.
Sở Hi Thanh còn thấy Sở Vân Vân ở trong đám người, nàng nắm chặt song quyền, hơi thở lạnh lẽo, đã trong trạng thái có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Lục Loạn Ly thì lại chẳng biết đi đâu rồi.
Có điều, ánh mắt Sở Hi Thanh loé lên, hắn phát hiện ra có một nữ hiệp che mặt đang vội vã chạy từ đầu một con hẻm qua bên này.
Vị Lục nữ hiệp này không kịp đổi đồ trang sức trên đầu, cho nên rất dễ nhận ra.
Sở Hi Thanh hơi yên tâm hơn một chút, nhìn huynh đệ Long gia ở dưới đài mà không nói gì.
Thật ra thì hắn cũng thấy bất ngờ.
Sở Hi Thanh vốn cho rằng Cổ Thị tập này sẽ an toàn hơn võ quán Chính Dương, cho nên mới dám ở lại chỗ này.
Nhưng không ngờ rằng, hai huynh đệ Long gia này lại dám đi qua sông Thần Tú vào thời điểm này.
Bọn họ coi Thiết Kỳ Bang hoành hành trên sông Thần Tú là vật trang trí sao?
Lúc này, đám người đang quan sát ở dưới đài cũng nhận ra bầu không khí không đúng, bọn họ dồn dập tránh qua hai bên.
Long Hành thì lại chắp tay sau lưng, vẻ mặt thản nhiên cất bước đi qua, từng bước từng bước đi lên bậc thang.
Đám người phía sau hắn thì tản ra bốn phía, ý định bao vây cái lôi đài này.
Long Hành đi lên võ đài, sau đó cắm thanh kiếm ở trong tay vào phía trước: “Ngươi nhận ra thanh kiếm này không? Nói đi, là ai giết Đô sư huynh của ta? Mau nói tên của hắn ra, hoặc là vẽ tướng mạo của hắn cho ta, ta có thể để ngươi chết bớt đau khổ một chút.”
Sở Hi Thanh quét mắt nhìn thanh kiếm kia một chút, hắn đã nhận ra đây chính là thanh bảo kiếm mà hắn vừa mới bán cho Thần Binh Đường.
Sở Hi Thanh vẫn không để ý, vẫn dùng tay đè đao, hít thở thật sâu như cũ.
Trận chiến ngày hôm nay, chỉ có thể liều mạng một lần mà thôi.
Dưới tình huống có Lục Loạn Ly yểm trợ, lại cố gắng không để Sở Vân Vân bại lộ, nhanh chóng rút lui khỏi Cổ Thị tập.
Có điều, ngay khi Long Hành vừa mới nói xong, thì có một chén trà bay thẳng vào người Long Hành.
Long Hành không thèm chớp mắt, chỉ tiện tay phất áo một cái là đã đập nát chén trà này.
Lúc này, có một vị công tử mặc cẩm bào, trong tay còn cầm một cái quạt, cũng mang theo một đám tráng hán cao to vạm vỡ đi ra từ trong đám người.
Vị công tử này khoảng tầm hai mươi tuổi, thân như ngọc thụ, lông mi dài như liễu, ngũ quan thanh tú văn nhã, vẻ mặt thì lại lười biếng.
“Long Hành, ai cho ngươi lá gan? Sao ngươi dám gây sự ở Miếu thị này?”