CHƯƠNG 1047: THÔN TRỐNG KHÔNG
Khi mặt trời hướng đông vừa lên, cảng Ngưu Đầu cũng đã sớm bắt đầu một ngày bận rộn, thuyền trong cảng vào vào ra ra, trên bến cảng người qua người lại, thành thị bên cạnh cảng lại càng bận rộn vô cùng, cảnh tượng xe ngựa đông nghịt.
Triệu Nhan từ khoang thuyền đi ra duỗi cái lưng dài cho đỡ mỏi, sau đó quan sát cảnh bận rộn trên cảng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười hài lòng. Chiều hôm qua hạm đội của bọn họ tới cảng Ngưu Đầu này, bởi vì chuyện hắn đi Châu Âu cũng không có khoa trương, quan viên ở đây trước đó cũng không biết, cho nên mãi đến sau khi hắn đến nơi này, quan viên nơi này mới vội vàng chạy tới bái kiến, đồng thời chuẩn bị chỗ ở cho hắn, tuy nhiên Triệu Nhan một là không muốn phiền toái quan viên địa phương, thứ hai chiếc tàu hiệu Âu Châu dưới chân hắn vốn chính là một tàu thủy xa hoa, trên bờ chuẩn bị chỗ ở chưa chắc thoải mái hơn so với phòng trên tàu, cho nên liền cự tuyệt ý tốt của quan viên địa phương.
- Không ngờ châu Phi cách thành Đông Kinh ngàn dặm, Đại Tống chúng cũng có được một cảng phồn hoa như vậy!
Đúng lúc này, Triệu Nhan chỉ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng của Liễu Nguyên hòa thượng, theo sau đó Liễu Nguyên thân hình lớn mập từ từ đi lại đây, y chẳng những là lần đầu tiên tới cảng Ngưu Đầu, thậm chí trước đó căn bản không có nghe nói đến nơi này, mãi đến ngày hôm qua khi con thuyền tiến vào cảng, y mới biết được hoá ra không ngờ ở ngoài Đại Tống ngàn dặm cũng có được cảng phồn hoa như thế.
Triệu Nhan lúc này cũng mỉm cười đáp lời. Cảng trên tuyến đường từ Đại Tống đến châu Âu gần như đều là do một tay hắn sắp đặt, cảng Ngưu Đầu cũng là đích thân hắn lựa chọn, hiện tại nhìn thấy nơi này phồn hoa như thế, hắn cũng cảm thấy hết sức vui mừng, hơn nữa từ lúc Trung Nguyên và châu Âu giao lưu thường xuyên, ngày sau cảng Ngưu Đầu sẽ thêm hưng thịnh, trừ phi đợi cho kênh đào Suez khai thông, vận tải đường thuỷ nơi này mới có thể chịu ảnh hưởng. Tuy nhiên trong tương lai vài thập niên tới, Triệu Nhan tạm thời vẫn chưa nhìn thấy hi vọng khai thông được kênh đào Suez:
- Ha hả, cảng bên phía Nam Dương đã rất mới, tuy nhiên cảng Ngưu Đầu của chúng ta ở đây còn mới hơn. Lúc trước khi Triệu Giai bọn họ đi châu Âu, cảng Ngưu Đầu chỗ này vừa vặn mới thành lập, giờmới có mấy năm ngắn ngủi, cảng Ngưu Đầu cũng đã phồn hoa như thế, điều này cũng nói lên mậu dịch giữa Đại Tống chúng ta và châu Âu hưng thịnh cỡ nào rồi.
- Điện hạ. lúc trước ngài nói có một cơ hội để cho ta chính mắt mở mang kiến thức về Thiên Chúa giáo một chút, không phải chính là ở đây chứ?
Lúc này Liễu Nguyên bỗng nhiên hỏi tiếp. Trước y đã hỏi thăm Triệu Nhan một chút tình hình Thiên Chúa giáo, mà Triệu Nhan lại cười nói có một cơ hội cho ông đi tìm hiểu về Thiên Chúa giáo, nhưng cũng không nói là cơ hội gì, điều này làm cho Liễu Nguyên cũng thấy vô cùng đáng tiếc, cho nên hôm nay lại nhắc đến một lần nữa.
Triệu Nhan nghe được những lời này của Liễu Nguyên cũng cười lớn một tiếng, hắn cố ý không nói chính là muốn thử tính nhẫn nại của Liễu Nguyên, lại không nghĩ rằng đối phương rốt cục vẫn không kìm nổi chủ động hỏi thăm.
- Ha ha ha ha, Liệu Nguyên rốt cục thì ông vẫn không kìm nén nổi phải mở miệng rồi. Có điều ông đoán đúng rồi, nơi này đích thực có một cơ hội cho ông mở mang kiến thức một chút về Thiên Chúa giáo, vừa rồi hôm nay hạm đội phải ở cảng tiếp tế, đoàn thuyền viên cũng muốn lên bờ thư giãn một tí, chúng ta cũng nhân cơ hội này cũng lên bờ một chuyến thôi!
- Ha hả, bần tăng là một người không có tính nhẫn nại, đặc biệt đối với những sự vật mới lại luôn ôm vài phần tò mò, vì thế cũng nếm qua không ít đau khổ. Đáng tiếc nhưng vẫn không thể thay đổi được tật xấu này, hơn nữa với tuổi của ta bây giờ, chỉ sợ là cả đời cũng không đổi được rồi.
Liễu Nguyên lúc này cũng là tự nhiên cười nói. Y tuy rằng đã gần sáu mươi tuổi, nhưng lại vẫn duy được tính hiếu kỳ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao y không ngại xa xôi ngàn dặm đi châu Âu.
Lập tức Triệu Nhan cho người chuẩn bị sẵn sàng, sau đó cùng Liễu Nguyên xuống thuyền, quan viên ở trong cảng đã sớm chú ý nhất cử nhất động của Triệu Nhan, vừa nhìn thấy hắn rời thuyền, lập tức dẫn người đến đón, tuy nhiên Triệu Nhan lại cũng không có để cho bọn họ ở bên cạnh mình, chỉ hỏi thăm bọn họ mấy câu, sau đó liền bảo bọn họ đi làm việc, mình thì mang theo hộ vệ cùng Liễu Nguyên đi ra phía đông nam của cảng.
Đảo Ngưu chính là đảo Madagasca ở đời sau, là đảo lớn thứ tư thế giới, Triệu Nhan từng sai người tính toán đại khái một chút, kết quả cuối cùng cho ra một kết luận, diện tích đảo Ngưu rộng bằng quốc thổ của Tây Hạ, một đảo rộng lớn như thế, Đại Tống tự nhiên không thể chiếm toàn bộ, trên thực tế Đại Tống chỉ khống chế được khu vực cảng Ngưu Đầu, một góc phía cực bắc, cũng chưa tới một phần trăm của đảo Ngưu Đầu, còn dư lại đều là một khu rộng lớn không người, đương nhiên trên đảo cũng có thổ dân nhưng số lượng tương đối ít, hơn nữa bình thường cũng sẽ không tới cảng Ngưu Đầu.
Phía đông nam cảng Ngưu Đầu có một con sông không lớn không nhỏ đổ ra biển, mà ở bờ bắc cách con sông không xa cũng có một thôn hết sức đặc thù, ở trong thôn không phải thổ dân địa phương, cũng không phải dân Đại Tống, hơn nữa người trong thôn cũng rất ít liên hệ với cảng Ngưu Đầu, thậm chí bọn họ tiến vào cảng Ngưu Đầu đều sẽ bị quan lại Đại Tống kiểm tra nghiêm khắc, bởi vì bọn họ chính là quý tộc Thiên Chúa giáo bị Đại Tống lưu đày đến nơi đây, trong đó bao gồm Giáo Hoàng Pascale đệ nhị.
Để bảo đảm an toàn, Triệu Nhan suất lĩnh năm trăm nhn hộ vệ trùng trùng điệp điệp đi tới thôn nhỏ do quý tộc Thiên Chúa giáo thành lập. Người Tống ở cảng Ngư Đầu bình thường đều gọi nơi này là thôn tù, bởi vì trong mắt bọn họ, đám người Pascale đệ nhị vốn chính là những tù nhân, tuy rằng đám người Pascale đệ nhị không hài lòng với cái tên này, đáng tiếc bọn họ căn bản không có sức phản kháng.
Thôn tù cách cảng Ngưu Đầu chỉ mười dặm đường, gần như trong nháy mắt đã tới rồi, hơn nữa hôm nay Triệu Nhan thức dậy lại sớm, cho nên khi bọn họ đi vào trong thôn tù, ánh sáng mặt trời mới vừa dâng lên. Để đảm bảo an toàn của Triệu Nhan, thuộc hạ bảo vệ hắn sau khi tới đây lập tức xông vào trong thôn, ra lệnh mọi người buông mọi vũ khí có thể uy hiếp đến sự an toàn của Triệu Nhan.
Chỉ có điều khiến tất cả mọi người đều không ngờ chính là hộ vệ này vừa mới xông vào, lại rất nhanh có người chạy đến lớn tiếng bẩm báo với Triệu Nhan nói:
- Khởi bẩm Điện hạ, phòng ốc trong thôn không ngờ đều trống không, nhưng trong tất cả phòng đều có dấu vết có người sinh hoạt, giống như vừa rồi vẫn còn có người ở trong phòng, nhưng hiện tại toàn bộ người trong thôn lại không thấy một ai nữa cả!
- Toàn bộ người trong thôn đều không thấy một ai, chuyện này sao có thể chứ?
Liễu Nguyên ở bên cạnh Triệu Nhan nghe đến đó cũng khiếp sợ quát to một tiếng, bởi vì rõ ràng ông có thể nhìn thấy trong thôn số vườn còn khói bếp, rõ ràng cho thấy có người nấu cơm, nhưng sao hiện tại lại không thấy bóng người?
Đối với sự kinh ngạc của Liễu Nguyên, Triệu Nhan lúc này cũng híp mắt nhìn một tòa kiến trúc ở giữa thôn, so sánh với phòng ốc thấp bé trong thôn, căn nhà gỗ này xây dựng có vẻ cao lớn hơn một chút, hơn nữa trên đỉnh tòa nhà còn có thêm cây thánh giá, điều này làm cho hắn trong lúc nhất thời giống như hiểu ra điều gì, lập tức cười mở miệng nói:
- Người còn ở trong thôn, chỉ là các ngươi không phát hiện ra thôi.