CHƯƠNG 1048: LỄ MI-SA
Lập tức Triệu Nhan đi nhanh tới thôn tù, chỉ thấy hai bên đường là vườn và nhà đã bị hộ vệ đẩy ra, chỉ có điều bên trong cũng trống rỗng, nhưng trong mấy vườn còn phơi ít quần áo, trên mặt đất cũng bầy một ít công cụ và đồ vật lẫn lộn, hiển nhiên lúc trước rõ ràng có người sinh sống ở nơi này, nhưng bây giờ cũng không trông thấy rồi.
Tuy nhiên Triệu Nhan lại không chút hoang mang xuyên qua phòng ốc bên ngoài thôn, cuối cùng đi vào một mảnh đất trống ở giữa thôn, chỉ thấy ở giữa mảnh đất trống này có một tòa nhà gỗ tương đối cao và vững chãi, chính là nóc nhà có cây thánh giá chữ thập mà trước kia Triệu Nhan thấy ở ngoài thôn, hơn nữa khi hắn đi đến nơi đây, bên trong tòa kiến trúc này bỗng nhiên truyền ra một tiếng ca, hiển nhiên bên trong có không ít người đang ngâm xướng cái gì đó?
- Mọi người tập trung ở nơi này, bọn họ đang cử hành nghi thức gì sao?
Khi Liễu Nguyên nghe được trong kiến trúc đối diện có tiếng ngâm xướng, lập tức không kìm nổi hỏi. Tuy rằng y nghe không hiểu đối phương đang hát mấy thứ gì, nhưng lại có thể từ trong tiếng ca nghe ra một ý thành kính, tựa như khi bọn họ tụng kinh, cho nên Liễu Nguyên mới có thể đoán người ở bên trong liệu có phải đang cử hành nghi thức gì không?
Triệu Nhan đánh giá giáo đường đơn sơ vừa mới được xây dựng trước mắt, cũng không nghĩ đến những quý tộc Thiên Chúa giáo sau khi bị lưu đày, trong tình hình thiếu lương thực mà lại vẫn có thể xây dựng được một tòa giáo đường?
- Không tồi, hôm nay là lễ bái thiên của Thiên Chúa Giáo châu Âu. Trong truyền thuyết của bọn họ Chúa Trời dùng sáu ngày sáng tạo ra thế gian vạn vật, ngày thứ bảy lại dùng để nghỉ ngơi, cho nên giáo đồ Thiên Chúa sẽ tề tụ đến trong giáo đường để làm lễ bái Trời, do nhân viên thần chức chủ trì cử hành một nghi thức tôn giáo tên là 'Lễ Mi-sa', đến lúc đó tất cả giáo đồ không phân biệt nam nữ già trẻ toàn bộ đều tập trung vào giáo đường, vừa rồi hộ vệ của ta đoán chừng là nhìn rất nhiều nhà đều không có người, còn chưa tới kịp điều tra chỗ giáo đường này, cho nên mới cho là bọn họ mất tích.
- Giáo đường? Vậy tương đương với chùa chiền của chúng ta rồi, ta nhớ được dấu hiệu Thiên Chúa giáo là giá chữ thập, khó trách trên nóc nhà có một giá chữ thập
Liễu Nguyên nghe đến đó cũng lộ ra vẻ mặt hứng thú, lập tức đánh giá giáo đường trước mắt một chút, chỉ có điều y nhìn tới nhìn lui, đều chỉ cảm thấy giáo đường chỗ này thật đúng là keo kiệt, ngoại trừ giá chữ thập trên nóc nhà, căn bản không có cái gì là giống tôn giáo, đương nhiên điều này cũng có thể lý giải. Dù sao nhìn những ngôi nhà khác trong thôn thì biết, người trong thôn này không dễ sống, trước mắt giáo đường này đã là kiến trúc xây dựng tốt nhất trong thôn rồi.
Lúc này hộ vệ bên cạnh Triệu Nhan vốn muốn mở cửa giáo đường ra, tuy nhiên lại bị Triệu Nhan phất tay ngăn lại, bởi vì người trong giáo đường đang ngâm xướng cái gì đó, đoán chừng là ca khúc tôn giáo ca ngợi Chúa Trời, hơn nữa Triệu Nhan còn chưa từng được thấy giáo lễ Mi-sa Thiên Chúa, cho nên hắn cũng muốn tận mắt nhìn nghi thức này rốt cuộc diễn ra như thế nào?
Lập tức Triệu Nhan cùng Liễu Nguyên đi đến ngoài cửa sổ bên phải giáo đường, chỉ thấy bên trong đứng chi chít đầy người, hơn nữa tất cả mọi người vẻ mặt trang nghiêm ngâm xướng cái gì đó, căn bản không chú ý tới động tĩnh bên ngoài, càng không có ai phát hiện đám người Triệu Nhan ngoài cửa sổ.
- Điện hạ, bọn họ đây là đang tụng kinh sao?
Liễu Nguyên lúc này tò mò hỏi, tuy rằng y cũng được coi là kiến thức rộng rãi, dọc đường cũng nghe Triệu Nhan nói qua chuyện về đạo Thiên Chúa, nhưng dù sao cũng chưa từng thấy tận mắt, đối với nghi thức lễ Mi-sa càng là lần đầu tiên nghe nói. Bởi vậy y cũng xem không hiểu ra sao, lúc này mới thỉnh giáo Triệu Nhan.
- Không phải. Đây là lúc bắt đầu lễ Mi-sa, giáo đồ hướng lên Thiên Chúa hát tán khúc, kế tiếp mới có giáo sĩ giảng giải kinh thánh cho bọn họ.
Triệu Nhan lúc này giải thích, tuy rằng hắn cũng là lần đầu tiên tận mắt thấy lễ Mi-sa, có điều dù sao hắn cũng đến từ đời sau, nhờ các phương tiện sách báo, điện ảnh và truyền hình giúp hắn cũng có hiểu biết nhất định về quy trình lễ Mi-sa.
- Thì ra là vậy!
Liễu Nguyên nghe đến đó gật gật đầu, trong các tôn giáo đều có ca ngợi đối với thần linh mình thờ phụng, đây cũng là chuyện rất bình thường, Phật môn cũng không ngoại lệ, cho nên cũng không kinh ngạc.
Khúc xướng ca bên trong rất nhanh liền kết thúc. Ngay sau đó chỉ thấy một lão già đi đến phía trước, bắt đầu lớn tiếng tuyên truyền giảng giải cho người phía dưới, đáng tiếc Liễu Nguyên còn chưa kịp học tập ngôn ngữ châu Âu, bởi thế nên nghe không hiểu câu nào, tuy nhiên Triệu Nhan vừa rồi cũng nói, đây nhất định là đối phương đang nói nội dung gì đó trong Kinh Thánh.
Triệu Nhan híp mắt nhìn lão già trong giáo đường kia, hơn nửa ngày mới nhận ra đối phương là Pascale đệ nhị, lại nói tiếp tuy rằng hắn chưa từng gặp đối phương, nhưng nhìn qua bức họa vẽ Pascale đệ nhị Triệu Giai đưa tới, hơn nữa còn là tranh phác họa có bảy tám phần giống với người thật, tuy nhiên hiện tại Pascale đệ nhị thay đổi quá lớn, cho nên hắn phải mất một lúc mới nhận ra được.
Pascal đệ nhị ở phía trên nói hơn nửa ngày, cuối cùng rốt cục xem như nói xong rồi, ngay sau đó hắn lấy ra một cái bánh mì và một ly nước trái cây màu đỏ, sau đó bảo mọi người ăn một ít bánh và uống một ngụm nhỏ nước trái cây, vốn dựa theo trình tự nghiêm khắc, trong chén hẳn là dùng nước nho, đáng tiếc Pascale đệ nhị bọn họ không tìm được cây nho, chỉ có thể dùng một loại nước quả dại màu đỏ khác thay thế.
- Đây lại là gì, vì sao còn phải ăn nữa?
Lúc này Liễu Nguyên lại thấp giọng mở miệng hỏi. Nghi thức tôn giáo bình thường đều vô cùng trang nghiêm túc mục đấy, nghi thức vừa ăn vừa uống trước mắt cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy.
Triệu Nhan nhạt cười một tiếng hồi đáp.
- Ha hả, nếu ông hỏi những vấn đề khác, ta chỉ e thật sự không biết, tuy nhiên chuyện này ta lại trùng hợp biết một ít, cái này gọi là thánh tế, khối bánh mì kia nghe nói đại biểu cho thân thể Chúa Trời, mà nước trái cây màu đỏ còn lại là máu tươi của Chúa Trời, giáo đồ ăn thịt uống máu Chúa Trời, đại biểu cho cùng tồn tại với Chúa, nghe nói còn có thể được Chúa Trời cứu rỗi, cũng không biết là thật hay giả?
Liễu Nguyên nghe đến đó lại rất là ngạc nhiên, thật đúng là thế giới to lớn có đủ những cái lạ, còn có tôn giáo ăn luôn thần của mình, nếu không phải luôn chắc chắn Triệu Nhan sẽ không lừa mình, chỉ sợ dù thế nào y cũng sẽ không tin tưởng.
- Cái gì? Tín ngưỡng ăn của thần của họ? Vậy thần của bọn họ chẳng phải sẽ thành một người rất yếu đuối sao?
Đối với với sự kinh ngạc của Liễu Nguyên, Triệu Nhan lại cười nhạt một tiếng, tín ngưỡng vốn chính là một vấn đề rất chủ quan, sinh ra nghi thức cũng trăm ngàn kì lạ, căn bản không thể nói đúng sai, có lẽ ở góc độ Liễu Nguyên nhìn thấy nghi thức Thiên Chúa giáo hết sức kỳ quái, nhưng xem ra trái lại có lẽ ở góc độ người của Thiên Chúa giáo cũng cảm thấy một số nghi thức Phật môn kỳ quái như vậy, thậm chí là không thể nói lý, cho nên có câu ‘Đại ca đừng nói nhị ca’, nói đến cách làm của tôn giáo thực sự không khác nhau nhiều.
Sau khi nghi thức cúng lễ qua đi, Pascale đệ nhị lại chủ trì cử hành vài nghi thức kế tiếp, tuy nhiên Triệu Nhan lúc này lại xem không hiểu lắm, chỉ biết là phía sau bọn họ hình như còn hát ca ngợi Chúa Trời, tuy nhiên mấy thứ đó đều không quan trọng lắm. Liễu Nguyên vốn hưng trí bừng bừng quan sát lễ Mi-sa, đáng tiếc bởi vì nghe không hiểu đối phương đang nói cái gì, điều này cũng làm cho ông hết sức tiếc nuối.
Thật vất vả đợi cho lễ Mi-sa chấm dứt, khi đám người Pascale đệ nhị đang muốn đi ra khỏi giáo đường, lại khiếp sợ phát hiện không ngờ bên ngoài đã bị một đội quân Tống tinh nhuệ bao vây.