CHƯƠNG 1049: LÒNG TỪ BI CỦA LIỄU NGUYÊN
- Các người là ai?
Pascale đệ nhị nhìn thấy quân đội của người Tống ngoài giáo đường, lập tức vẻ mặt nghiêm túc lớn tiếng hỏi, có điều lúc này trong lòng ông ta cũng hết sức không yên, bởi vì giáo đường bọn họ mới vừa xây xong, quân Tống đã tới rồi, chẳng lẽ bọn họ không cho phép những người của mình tiến hành hoạt động tôn giáo, thậm chí là đến phá hủy giáo đường sao?
Triệu Nhan lúc này cười ha hả đi lên trước, sau đó đánh giá đối phương một chút. Trước đó hắn đã hỏi qua quan viên địa phương, biết đám người Pascale đệ nhị sau khi đi vào cảng Ngưu Đầu, có không ít người học ngôn ngữ Đại Tống, cho nên giao lưu hẳn là không có bất cứ vấn đề gì.
- Ngươi chắc là Giáo Hoàng đời trước của Thiên Chúa giáo Pascale đệ nhị?
- Không! Ta không phải Giáo Hoàng đời trước, người Tống các ngươi và một vài giáo đồ phản đồ tuyên bố huỷ bỏ ngôi vị Tế Ti La Mã của ta, nhưng đây là không hợp pháp, cho nên ta vẫn là Giáo Hoàng Thiên Chúa giáo, về phần tên phản đồ Morris kia căn bản không xứng trở thành Giáo Hoàng Thiên Chúa giáo!
Pascale đệ nhị nghe thấy những lời nói của Triệu Nhan thì tức giận dùng Hán ngữ hét lớn, tuy rằng bị lưu đày đến nơi đây nhưng ông vẫn không thừa nhận ngôi vị Giáo Hoàng của mình đã bị cướp đoạt, cũng không thừa nhận ngôi vị Giáo Hoàng của Morris, đương nhiên điều này cũng không có tác dụng gì, nhưng ít ra có thể biểu lộ thái độ của mình.
- Ha hả, mặc kệ ngươi phủ nhận, sự thật chính là sự thật, có điều hôm nay ta tới không phải để thảo luận vấn đề này với ngươi, mà là đại biểu Đại Tống đến xem sau khi các ngươi bị lưu đày có làm ra chuyện trái với pháp luật Đại Tống không?
Triệu Nhan lúc này khoát tay áo nói. Hắn sẽ không để lộ thân phận của mình, càng sẽ không ngốc mà đẩy Liễu Nguyên ra để giao lưu với đối phương, làm như vậy sẽ chỉ làm Pascale đệ nhị bọn họ câm miệng không nói, cho nên mới sắp xếp cho mình một thân phận là chức quan địa phương Đại Tống.
- Không nghĩ tới Đại Tống các ngươi lại vẫn để ý sự sống chết của đám tù nhân chúng ta, có điều chúng ta ở nơi này cũng không có gì không cho người xem được, các ngươi muốn xem thì tự mình đi xem đi!
Pascale đệ nhị nói xong giải thích vài câu với người bên cạnh, dù sao cũng không phải tất cả mọi người có thể nghe hiểu Hán ngữ, kết quả sau khi quý tộc Thiên Chúa giáo nghe thấy cũng không giấu được thở phào nhẹ nhõm, bởi vì lúc trước bọn họ cũng giống với Pascale đệ nhị có chút bận tâm đối phương vì nhằm vào giáo đường mà tới.
Lập tức Pascale đệ nhị bảo những người khác rời khỏi, dù sao giáo đường tuy rằng xây dựng xong rồi, nhưng bọn họ còn có cuộc sống. Mỗi ngày đều cần ra ngoài tìm thức ăn, nếu không ngày hôm sau cũng chỉ có thể chịu đói, về phần ông thì tự mình ở lại, bởi vì ông vẫn lo lắng Triệu Nhan sẽ làm gì đó đối với giáo đường cho nên quyết định ở lại canh chừng bọn Triệu Nhan.
Nhìn thấy Pascale đệ nhị không đi lại hợp với ý của Triệu Nhan bởi vì hắn vốn cần một người giúp giảng giải về cuộc sống của giáo đồ Thiên Chúa, cho nên chỉ thấy lúc này hắn tiến vào giáo đường đi lòng vòng, thuận miệng đề xuất một số vấn đề có liên quan đến Thiên Chúa giáo. Đối với những điều này Pascale đệ nhị mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn trả lời, dù sao ông ta cũng không dám đắc tội với vị quan viên Đại Tống trước mắt này.
Liễu Nguyên ở sau lưng Triệu Nhan, vừa quan sát vừa nghe Triệu Nhan nói chuyện với Pascale đệ nhị, từ đó mới hiểu được đại khái cuộc sống của giáo đồ Thiên Chúa Giáo, đây cũng là thu hoạch lớn nhất của y. Mặt khác y cũng cảm thấy thông cảm với những quý tộc Thiên Chúa giáo bị lưu đày, bởi vì hiện tại điều kiện sống của họ ở đây quả thực quá kém, những thứ khác không nói, trẻ em trong thôn phần lớn trong đó đều là thân thể trần truồng bởi vì bọn họ căn bản không có quần áo có thể mặc.
Ngược lại, Triệu Nhan hưng trí bừng bừng đi thăm toàn bộ thôn tù. Lúc trước Triệu Giai lưu đày đám người Pascale đệ nhị đến Ngưu Đảo, kỳ thật chính là muốn cho bọn họ tự sinh tự diệt, tuy nhiên không nghĩ tới những người này năng lực sinh tồn không tệ, không ngờ dựa vào điều kiện tự nhiên phong phú của đảo Ngưu mà sống sót, hơn nữa còn thành lập một thôn nhỏ, tuy rằng điều kiện trong thôn còn gian khổ một tí, nhưng ít ra vẫn đảm bảo cuộc sống cơ bản, điều này làm cho hắn nghĩ tới Lỗ Tân Tốn trong lịch sử đời sau. Đương nhiên điều kiện của Pascale đệ nhị bọn họ tốt hơn nhiều nếu so sánh với Lỗ Tân Tốn, ít nhất bọn họ có thể giao lưu với bên ngoài, hơn nữa cũng không phải một thân một mình.
Sau khi dạo một vòng quanh thôn tù, Triệu Nhan cũng cảm thấy xem kha khá rồi, vì thế liền chuẩn bị cáo từ, tuy nhiên lúc này vài đứa trẻ trong thôn có thể là có chút tò mò đối với việc bọn họ đến, vì thế ở cách đó không xa nhìn chằm chằm bọn họ. Những đứa trẻ này đứa nào cũng ở truồng bẩn thỉu, nếu nhìn màu da, quả thực không khác gì những đứa trẻ da đen trên lục địa châu Phi.
Có lẽ là vì lòng từ bi, Liễu Nguyên lúc này vẫy tay gọi mấy đứa trẻ, đám trẻ này tuy rằng lộ ra vẻ rụt rè nhưng vẫn có một đứa to gan đi tới, chỉ thấy Liễu Nguyên từ trong lòng lấy ra mấy viên kẹo đặt vào trong tay nó, điều này làm cho ánh mắt của đứa trẻ sáng lên, nhanh chóng bỏ viên kẹo vào miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lập tức lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, sau đó lại chạy nhanh tới chia kẹo cho những đứa khác.
Nhìn những đứa trẻ đó vui vẻ chia kẹo, Liễu Nguyên bỗng nhiên thở dài, sau đó quay đầu nói với Triệu Nhan:
- Triệu huynh, ta thấy điều kiện ở đây quả thật quá gian khổ rồi, những đứa trẻ này đến cả quần áo cũng không có, tuy rằng bọn họ là phạm nhân bị lưu đày đến nơi đây, nhưng ta nghĩ cũng không cần quá hà khắc như vậy?
Pascale đệ nhị nghe thấy vị hòa thượng trọc đầu đi cùng Triệu Nhan lại cầu xin cho mình và những người ở đây, lập tức cũng không khỏi kinh ngạc nhìn ông tay một cái, hơn nữa ông ta cũng hiểu phải nắm lấy cơ hội, lập tức thở dài nói với Liễu Nguyên:
- Vị đại sư này nói không sai, thôn tù chúng ta bởi vì điều kiện gian khổ, lúc mới bắt đầu từng có ba mươi người chết vì bệnh và đói, trong đó hơn phân nửa đều là người già và trẻ nhỏ, mặt khác mấy đứa trẻ sinh ra trong mấy năm nay, trong mười đứa chỉ có một hai đứa sống được, điều này cũng làm cho những đứa trẻ trong thôn rất ít, chỉ sợ được mấy đời, toàn bộ thôn sẽ hoàn toàn biến mất.
Liễu Nguyên là một người xuất gia, lòng dạ từ bi cũng rất bình thường, hơn nữa Pascale đệ nhị nói gần nói xa cũng là khẩn cầu Triệu Nhan thay đổi tình trạng hiện tại của bọn họ. Triệu Nhan không phải là người lòng dạ độc ác, khi vừa mới nhìn thấy mấy đứa trẻ cũng đã mềm lòng, cho nên hắn chỉ suy nghĩ chốc lát, rốt cục nói với Pascale đệ nhị:
- Lần này bản quan đến thị sát, có thể giúp các ngươi giải quyết một ít khó khăn, hiện tại có yêu cầu gì các ngươi có thể đề xuất, chỉ cần không phải điều kiện quá đáng, bản quan có thể thay mặt triều đình đáp ứng các ngươi.
Nghe thấy Triệu Nhan nói như thế, Pascale đệ nhị cũng mừng rỡ, có điều khi ông vui mừng cũng không mất đi lý trí, biết mình không thể đề ra yêu cầu quá đáng, tỷ như đừng nghĩ để Đại Tống viện trợ bọn họ lương thực, vải vóc các loại, dù sao Đại Tống cũng sẽ không có chuyện không công lãng phí vật tư cho bọn họ, cho nên ông ta nhất định phải đề xuất một điều kiện có lợi nhất đối với họ, lại không làm cho Đại Tống cảm thấy đó là yêu cầu quá đáng.