CHƯƠNG 1050: ĐẾN CHÂU ÂU
Pascal nhị thế suy tính hồi lâu rốt cục đưa ra yêu cầu của mình:
- Ta hy vọng Đại Tống cho phép chúng ta tự do ra vào cảng Ngưu Đầu, mà không phải mỗi lần khi người của chúng ta ra vào đều cần triều đình kiểm tra nghiêm khắc, thậm chí ngay cả quần áo đều phải cởi, đây quả thực là nỗi nhục rất lớn đối với chúng ta!
Thôn của bọn họ nếu có thể tới cảng Ngưu Đầu, vốn bất kể như thế nào cũng sẽ không rơi vào tình cảnh gian khó như vậy, cho dù là đi làm khuân vác ở cảng, ít nhất cũng có thể kiếm được đủ ấm no, nhưng ở trong mắt các quan viên ở cảng, bọn họ chính là một đám tù phạm, bởi vậy bọn họ muốn đi vào cảng không cần biết chuyện quan trọng gì đều phải xin trước, hơn nữa còn phải trải qua kiểm tra nghiêm khắc, mỗi lần đều phải gây sức ép vài ngày mới có thể được chấp thuận tiến vào, cho nên bình thường nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, bọn họ căn bản cũng không muốn đi cảng Ngưu Đầu, điều này cũng dẫn đến việc vật phẩm trong cuộc sống của họ khan hiếm, điều kiện tự nhiên cũng khắc nghiệt vô cùng, quả thực không khác mấy với thổ dân địa phương.
Nghe được yêu cầu này của Pascale đệ nhị, Triệu Nhan lập tức suy tính một lát, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Có thể, yêu cầu cũng không tính là quá đáng, ta hiện tại có thể đáp ứng các ngươi, thậm chí bây giờ ngươi có thể cùng đi cảng Ngưu Đầu với ta, đến lúc đó ta sẽ đích thân giao phó với các quan viên ở cảng, để bọn họ xem các ngươi là người bình thường, tuy nhiên ngươi cũng đừng hy vọng quá xa vời cảng sẽ cho các ngươi ưu đãi gì, muốn có ngày tháng tốt hơn nữa thì các ngươi cần tự mình cố gắng!
Triệu Nhan sở dĩ đồng ý yêu cầu của Pascale đệ nhị, ngoại trừ thương hại đối với bọn họ, kỳ thật còn có một tính toán khác, bởi vì sau khi hắn đi vào thôn tù, phát hiện đám người Pascale đệ nhị cũng không có buông tha từ bỏ tính ngưỡng của mình, thậm chí biểu hiện càng thành kính hơn, bởi vì hoàn cảnh sống của họ khó khăn cho nên càng cần có chỗ dựa tinh thần, tuy nhiên đợi đến khi bọn họ có thể tự do ra vào cảng, đồng thời sau khi tiếp xúc với người Tống ở trong cảng, hoàn cảnh sống cải thiện là điều chắc chắn, mặt khác bọn họ cũng sẽ trong lúc vô tình bị người Tống ảnh hưởng, đến lúc đó có thể duy trì dáng vẻ cung kính với tín ngưỡng như thế chỉ sợ cũng rất khó nói rồi, dù sao tính đồng hóa của nền văn minh Trung Nguyên cũng rất mạnh.
Pascale đệ nhị nghe thấy Triệu Nhan bằng lòng dẫn ông ta vào cảng, giải trừ gông xiềng đè ở trên người bọn họ, điều này làm cho ông cũng rất hưng phấn, ngay lập tức gật đầu đồng ý, sau khi giải thích qua với người trong thôn, lập tức theo cùng Triệu Nhan ra khỏi thôn tù chạy tới cảng Ngưu Đầu, chuyện này quyết định càng sớm, ông cũng càng có thể sớm yên lòng hơn.
Hủy bỏ lệnh cấm với đám người Pascale đệ nhị, chuyện này đối với Triệu Nhan rất đơn giản, lập tức hắn dẫn theo Pascale đệ nhị đi nhanh đến cảng Ngưu Đầu. Trên đường, có lẽ là bởi vì lúc trước Liễu Nguyên nói thay cho bọn họ, khiến cho Pascale đệ nhị đối với hắn vô cùng cảm kích, liền chủ động tìm Liễu Nguyên nói chuyện, điều này cũng khiến cho Liễu Nguyên có cơ hội hỏi ông ta càng nhiều chuyện về Thiên Chúa giáo, đối với những câu hỏi này Pascale đệ nhị kiên nhẫn giải đáp.
Sau khi trở lại cảng, Triệu Nhan lập tức triệu tập quan viên địa phương lại, sau đó ngay trước mặt Pascale đệ nhị tuyên bố bọn họ có thể tự do ra vào! Với mệnh lệnh của Triệu Nhan, quan viên cảng tất nhiên là lập tức chấp hành, dù sao lưu đày đám người Pascale đệ nhị ra đây là mệnh lệnh của Triệu Giai, hiện tại người làm phụ thân là Triệu Nhan dĩ nhiên có quyền lực thay đổi mệnh lệnh.
Trong mấy ngày tiếp theo, hạm đội của Triệu Nhan cũng không có lập tức rời khỏi cảng Ngưu Đầu, bởi vì nơi này là một cảng quan trọng nhất đi châu Âu. Sau khi rời khỏi cảng này, một đoạn thời gian rất dài bọn họ cũng sẽ không tìm thấy cảng khác để nghỉ ngơi và chỉnh đốn, cho nên cần phải dừng lại ở chỗ này thêm vài ngày, mà Liễu Nguyên cũng nhân cơ hội này, có được thiện cảm của Pascale đệ nhị nhờ lúc trước nói đỡ cho bọn họ, mỗi ngày đều chạy tới thôn tù, hơn nữa mỗi lần đều mang một ít lễ vật đưa cho mấy đứa trẻ và người già trong thôn, điều này cũng làm cho y càng được hoan nghênh, đồng thời cũng làm cho Liễu Nguyên hiểu biết càng nhiều hơn về chuyện Thiên Chúa giáo.
Đáng tiếc đám người Pascale đệ nhị căn bản không biết, Liễu Nguyên làm việc này thật ra là để chuẩn bị cho việc truyền giáo ở châu Âu. Nói một cách khác thật ra là để tới châu Âu đoạt địa bàn với Thiên Chúa giáo, có đôi khi Triệu Nhan đã nghĩ, nếu mình nói mục đích của Liễu Nguyên cho Pascale đệ nhị, chỉ e Liễu Nguyên lập tức sẽ bị thôn tù liệt vào người không được hoan nghênh nhất.
Vài ngày sau. Hạm đội của Triệu Nhan rốt cục chậm rãi rời cảng Ngưu Đầu, xuyên qua eo biển giữa Đảo Ngưu và châu Phi, lại trải qua một thời gian ngắn đi vào phía nam mũi Hảo Vọng châu Phi, chỉ cần vượt qua nơi này là có thể tới Đại Tây Dương, tuy nhiên nơi này gió mạnh, là hải vực nguy hiểm nhất trong cả hành trình.
Cũng chính bởi vì tính nguy hiểm của mũi Hảo Vọng, cho nên Triệu Nhan bọn họ đã sớm chuẩn bị đầy đủ, một là mấy năm nay thuyền biển Đại Tống đã thăm dò ra vô cùng rõ ràng hải trình qua mũi Hảo Vọng, chỉ cần người lái cẩn thận và không gặp phải sóng giết người trong truyền thuyết, bình thường sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì, thứ hai là thuyền hơi nước của bọn họ tốc độ nhanh tính ổn định cao, có thể chống đỡ sóng gió thật lớn.
Tuy nhiên cho dù là như thế, khi hạm đội của Triệu Nhan bọn họ đi qua mũi Hảo Vọng vẫn là gặp một ít khó khăn, bởi vì sóng gió mạnh mẽ khiến cho một vài con thuyền chệch tuyến đường, kết quả thiếu chút nữa bị gió lãng làm lật, may mắn cuối cùng cũng đi qua, nhưng điều này cũng làm cho Triệu Nhan bọn họ toát mồ hôi lạnh.
Sau khi thật vất vả đi qua được mũi Hảo Vọng, hạm đội của Triệu Nhan bọn họ đã đi tới bờ biển ven phía tây châu Phi, đồng thời cũng tới Đại Tây Dương. Dọc theo bờ biển Tây châu Phi thẳng lên phía bắc, trải qua gần hơn mười ngày di chuyển, bọn họ mới vừa tới một cảng khác để bổ sung những thứ cần thiết, cảng chỗ này ở gần vịnh Guinea của đời sau, lúc trước khi bọn Triệu Giai lần đầu tiên đi châu Âu, phát hiện ra cảng này được thiên nhiên ưu đãi, sau lại trải qua cố gắng của Đại Tống, rốt cục xây dựng ở chỗ này một cảng bổ sung, cảng chỗ này có tên rất hay, tên là cảng Tiên Phong, bởi vì nó là cảng cuối cùng tới châu Âu, nếu so sánh tuyến đường Đại Tống đến châu Âu là một đại quân, như vậy cảng này chính là đội quân tiên phong, cho nên mới được gọi như vậy, từ điểm đó cũng có thể nhìn ra người đặt tên cho cảng này nhất định là xuất thân quân đội.
Cảng Tiên Phong kích thước không lớn, so với cảng Ngưu Đầu nhỏ hơn gần một nửa, nhân khẩu cũng ít hơn, dù sao cảng Ngưu Đầu nơi đó chẳng những có người Tống, cũng có không ít người Thiên Trúc và người Ba Tư..., nhưng cảng Tiên Phong nơi này đại bộ phận đều là người Hán, hơn nữa chủ yếu là quân đội trú đóng ở nơi này, người thực sự định cư ở đây cực ít.
Trước tiên Triệu Nhan bọn họ nghỉ ngơi và chỉnh đốn vài ngày ở cảng Tiên Phong, rốt cục lại khởi hành, lần này lại trải qua một thời gian ngắn di chuyển, cuối cùng rốt cục đi tới châu Âu, đồng thời thẳng tới eo biển Gibralta đến cửa vịnh Địa Trung Hải, cảng ở đây cũng sớm đã bị Triệu Giai khống chế cho nên Triệu Nhan bọn họ vô cùng thuận lợi tiến vào đến Địa Trung Hải, ven đường phong cảnh Địa Trung Hải làm mê lòng người, hạm đội cuối cùng cũng tới cảng Civitavecchia gần thành Rome, Triệu Giai cũng sớm đã đích thân đợi ở chỗ này từ lâu.