CHƯƠNG 1068: CHA CON CÙNG TRỞ VỀ
Thuyền hơi nước phun ra mấy làn khói đen, lao đi với tốc độ cực nhanh, trên đầu thuyền, Triệu Giai cũng lòng như lửa đốt, hận chiếc thuyền không thể mọc cánh bay đi, sớm tới Đăng Châu gặp Triệu Hú.
Ngày đó ở Lã Tống khi Phạm tri châu truyền khẩu dụ của Triệu Hú cho y, chỉ nói muốn y hỏa tốc đi Đăng Châu mà không nói rõ vì chuyện gì, mặt khác Phạm tri châu còn nói cho y biết, vì y đi vòng quanh trái đất bằng đường thủy, không ai biết khi nào sẽ trở về, lại không biết làm sao để liên lạc được nên Triệu Hú truyền đạo khẩu dụ này cho tất cả quan viên vùng duyên hải và các tri châu ở Nam Dương, chỉ cần những người này nhìn thấy Triệu Giai liền ngay lập tức truyền đạt khẩu dụ bảo y nhanh chóng đến Đăng Châu, về phần Phạm tri châu nhận tin tức từ huyện lệnh Loan Nguyệt mới biết không ngờ Triệu Giai đã đến Lã Tống, liền vội vàng chạy tới Lã Tống truyền đạt khẩu dụ tránh làm trễ thời gian của y.
Tuy khẩu dụ không nói nguyên do gì bảo Triệu Giai tới Đăng Châu, nhưng từ ngữ khí của Triệu Hú, Triệu Giai có thể cảm nhận trong đó có điều nóng vội, làm y thêm phần lo lắng liền bỏ qua đội tàu vòng quanh trái đất của mình, dùng thuyền hơi nước chạy như bay về phía Đăng Châu.
- Giai ca nhi không cần quá lo lắng, Bệ hạ là người đứng đầu thiên hạ, dựa vào thân phận của y sao lại có vấn đề gì được?
Chỉ thấy Dương Sĩ Lượng từ trong khoang thuyền đi ra khuyên nhủ Triệu Giai lúc này đang lo lắng.
- Chính vì y là người đứng đầu thiên hạ nên ta càng thêm lo lắng, nếu chỉ là chuyện nhỏ bình thường, Hú đệ chắc sẽ không động can qua lớn như vậy bảo ta hỏa tốc đi gặp đệ ấy, nên ta nghĩ không biết triều đình bên kia đã xảy ra chuyện đại sự gì?
Triệu Giai nghe Dương Sĩ Lượng khuyên vẫn hết sức lo lắng.
- Điều đó không có khả năng đâu, nếu Bệ hạ thực sự xảy ra chuyện lớn gì, toàn bộ Đại Tống sợ đã chấn động rồi, chúng ta đã đi qua vài cảng cũng không có phát hiện điều gì dị thường, nên ta cảm thấy chuyện này không hẳn có gì to lớn!
Lại thấy Dương Sĩ Lượng tiếp tục phân tích.
Tuy nhiên Triệu Giai nghe tới đó cũng chỉ lắc đầu:
- Sĩ Lượng, chuyện trên triều đình không ai dám cam đoan, đôi khi chính vì sự tình quá lớn nên bề ngoài có vẻ vô cùng bình tĩnh vì mọi tin tức đã bị phong tỏa, nhưng nếu chân tướng sự việc lộ ra, chỉ sợ…
Triệu Giai càng nói càng nghĩ tới tình huống đại bá Triệu Húc bệnh nặng, phần lớn người ngoài cũng không biết sinh mạng của ông chẳng còn lại bao nhiêu thời gian, chỉ có cha mình và một vài thân tín biết chuyện, kết quả bên ngoài vẫn hết sức bình thường, nhưng cha mình cả ngày vội vã không về nhà được, cuối cùng mới hoàn thành quá trình chuyển giao quyền lực kia.
- Khốn kiếp, sao ta lại nghĩ tới chuyện này được chứ?
Triệu Giai lại giơ tay tát mình một cái, đột nhiên không biết vì sao lại nghĩ tới chuyện đại bá qua đời làm cho y có dự cảm bất thường, nhưng Triệu Hú mới hơn hai mươi tuổi, là một người đang ở phong độ đỉnh cao, thân thể vẫn rất khỏe mạnh, ngoại trừ chưa sinh con nối dõi khiến bên ngoài có chút ngờ vực vô căn cứ, những mặt khác căn bản không mắc bệnh tật gì, Triệu Giai không tin sức khỏe của y có vấn đề gì!
Dù lấy lí trí át lí trí nhưng dự cảm bất thường này vẫn quấn quanh Triệu Giai nên cuối cùng y vẫn mệnh lệnh cho thuyền tăng tốc độ, dù tổn thương máy móc cũng không tiếc, Dương Sĩ Lượng đi cùng khuyên vài lần không có hiệu quả, cuối cùng không khuyên nữa, chỉ mỗi ngày đốc thúc y ăn ngủ đúng giờ, nếu không chưa tới Đăng Châu y đã ngã bệnh luôn rồi.
Cùng lúc đó ở bờ Tây Hải châu Phi cũng có một đội thuyền khổng lồ dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía nam, hy vọng sớm ngày vượt qua mũi Hảo Vọng, mà chỉ huy đội thuyền là Triệu Nhan cũng giống như con trai Triệu Giai của mình, đi tới đi lui hết sức nôn nóng.
Một tháng trước, hắn bỗng nhận được thư Triệu Hú viết tay, trên đó chỉ ghi đơn giản một câu: “Trong triều có biến, mau trở về!”
Trừ lần đó ra không còn tin tức gì nữa, cả người đưa tin cũng không biết chuyện gì làm Triệu Nhan cũng nóng lòng như lửa đốt, muốn lập tức quay về Đại Tống nhưng lại lo lắng triều đình thật sự có biến cố gì, bởi vậy sau khi cùng Tô Triệt thảo luận xong, liền dẫn theo một vạn quân trở về Đại Tống, như vậy dù bên kia có biến cố gì, trong tay cũng có người để dùng khi cần.
Vì cần điều binh nên thời gian xuất phát hơi chậm chút, đến bây giờ chưa vượt qua mũi Hảo Vọng, tuy nhiên trong khoảng thời gian này Triệu Nhan cũng ăn không ngon ngủ không yên, trong đầu thường suy nghĩ xem triều đình phát sinh biến cố gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nắm được trọng điểm. Nếu là biến cố bình thường, Triệu Hú cũng không cho người chạy đến châu Âu xa xôi báo cho mình biết, nên lần này chắc là chuyện trọng đại, nhưng lại không nghĩ ra phương diện nào xảy ra vấn đề, đây cũng là chuyện khiến hắn đau đầu nhất.
- Phu quân, nghĩ mãi mà không rõ thì đừng suy nghĩ nữa, dù sao thời gian chúng ta trở về cũng gần hơn tháng, đến lúc đó gặp Bệ hạ dĩ nhiên sẽ biết được thôi!
Đúng lúc này Tào Dĩnh rót chén trà nhẹ giọng an ủi Triệu Nhan, trong khoảng thời gian này Triệu Nhan cơm nước ăn không trôi, nàng và Tiết Ninh Nhi hết sức lo lắng, vốn Triệu Nhan muốn để các nàng ở châu Âu chờ tin tức nhưng các nàng lại lo lắng cho sức khỏe của hắn, cũng lo lắng việc này có nguy hiểm gì đó nên có ý đi cùng, bất đắc dĩ hắn đành dẫn các nàng theo bên mình.
- Ôi, Hú nhi cũng thật là, vì sao cho người đưa tin rồi mà không nói rõ ràng mọi chuyện, như vậy cũng để ta chuẩn bị sẵn sàng!
Triệu Nhan lúc này nâng chén trà uống một ngụm, lại bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy Triệu Nhan nói vậy, Tào Dĩnh chần chừ chút cuối cùng cũng mở lời:
- Phu quân, Bệ hạ không viết rõ nguyên nhân chỉ có hai khả năng, thứ nhất Bệ hạ không muốn cho chàng biết, thứ hai là không thể để cho chàng biết, chàng cảm thấy là khả năng nào?
- Không thể? không muốn?
Triệu Nhan nghe xong đầu tiên sửng sốt, sau đó có chút nghi hoặc nhìn Tào Dĩnh, muốn nghe nàng giải thích rõ ràng hơn, vì hắn cũng không rõ ý của nàng cho lắm.
Tuy nhiên lúc này chỉ thấy Tào Dĩnh lại mỉm cười:
- Có một số việc chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, phu quân còn lạivẫn nên tự mình suy nghĩ một chút, thiếp cũng khá hiểu rõ Bệ hạ, sở dĩ người không viết rõ nguyên nhân tức là không muốn phu quân biết nguyên nhân trong đó, đợi chúng ta trở về đến nơi thì chân tướng hết thảy sẽ rõ ràng thôi!
- Nương tử, những lời nàng nói là có ý gì, ta nghe không hiểu rõ?
Triệu Nhan lúc này cũng mờ mịt nói. Hắn đã đủ phiền não rồi, lại không nghĩ Tào Dĩnh còn cho mình thêm một câu đố.
- Hì hì, phu quân về sau sẽ rõ!
Tào Dĩnh cũng không nói gì thêm mà xoay người rời đi, chằng qua sau khi khép cửa khoang thuyền của Triệu Nhan lại, nàng lẩm bẩm:
- Hi vọng trời phù hộ phu quân ta, việc này tuyệt đối đừng là chuyện xấu!